Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 815: Không Có Đường Đi






Lôi Tiêu tới nói với Triệu Húc, hắn muốn lên núi nhặt xác gia gia của Huân Nhi.
"Điện hạ, ti chức biết như vậy không đúng.
Hiện giờ là thời kỳ đặc biệt, nên lấy đại cục làm trọng." Lôi Tiêu đứng trước mặt Triệu Húc, nói, "Nhưng những kẻ đó cũng vì vậy mà...!Làm ra chuyện táng tận lương tâm.
Ti chức thật sự..."
"Vậy ngươi đi đi." Triệu Húc không cự tuyệt thỉnh cầu của Lôi Tiêu, "Mang thêm vài người.
Nếu như những kẻ đó vẫn còn, vừa lúc diệt trừ."
"Ti chức cảm tạ điện hạ." Lôi Tiêu cảm kích.
Sau đó, Lôi Tiêu chọn ba thị vệ, cùng Huân Nhi lên núi.
Còn nhóm người Triệu Húc ở lại chờ bọn họ.
"Điện hạ vẫn không yên lòng đúng không?"
Thấy Triệu Húc đứng dưới gốc cây nhìn dãy núi nơi xa, xung quanh không còn ai khác, Vân Trân tới bên cạnh, hỏi.
"Ừ." Triệu Húc nắm lấy tay nàng, "Lôi Tiêu dẫn người đi có thể giúp chúng ta nghiệm chứng một chút."
Nếu tình hình trên núi đúng như lời Huân Nhi nói, vậy bọn họ không còn lý do để hoài nghi nàng ấy.
Dù sao chặng đường tiếp theo, bọn họ còn cần Huân Nhi hỗ trợ dẫn đường.
Nếu Huân Nhi có ý xấu, bọn họ đương nhiên không thể tự đưa mình vào miệng cọp.
...
Hai canh giờ sau, Lôi Tiêu trở về.
Lôi Tiêu nói trên núi quả thật có một căn nhà cỏ, trong nhà có thi thể của lão nhân, còn có dấu vết của người tới.
Có điều, thời điểm bọn họ đến, những kẻ xông vào nhà đã bỏ đi, chỉ để lại thi thể của lão nhân trong sân.
Huân Nhi nhìn thấy thi thể, khóc rất lâu.
Cuối cùng, nhón Lôi Tiêu hỗ trợ chôn thi thể, lúc này mới trở về.
Triệu Húc và Vân Trân nghe xong, nhìn nhau.
Nếu hiện tại Lôi Tiêu đã chứng minh thân phận của Huân Nhi không phải giả, vậy bọn họ cũng không còn gì để nghi ngờ.
"Đi thôi, xuất phát." Triệu Húc hạ lệnh.
...
Bọn họ được Huân Nhi dẫn đường đi tiếp một ngày.
Huân Nhi nói thôn Đào Hoa nằm trong núi, là một nơi vô cùng hẻo lánh.
Cho nên, bọn họ đi theo đường núi.
Trong lúc đó, đoàn người lại gặp hai nhóm người cảm nhiễm công kích.
Khi ở thôn xóm thứ hai, bọn họ đã biết trong việc này có hiểu lầm, vốn định giải thích, nhưng những người đó đã đỏ cả mắt, căn bản không nghe họ nói, hơn nữa ôn dịch rất dễ lây nhiễm.
Bởi vậy cuối cùng, bọn họ chỉ đành bất lực dùng tới binh khí.
Ngày thứ ba ở trong núi, bọn họ phát hiện phía trước hết đường.
"Sao lại không có đường đi?" Huân Nhi kinh ngạc chạy về phía trước, lại thấy trước mặt là vách núi, dưới vách núi là con sông không biết chảy về đâu, "Ta nhớ gia gia nói phải đi như vậy mà."
"Huân Nhi, nàng đừng gấp." Lôi Tiêu an ủi.
Mấy ngày ở chung, quan hệ giữa Lôi Tiêu và Huân Nhi đã trở nên rất thân thiết, "Có lẽ là nàng nhớ lầm.
Nàng từ từ nhớ lại xem, không sao."
Nói xong, Lôi Tiêu nhìn Triệu Húc.
Trong ba ngày này, đội ngũ của họ chỉ còn lại mười hai người, ngay cả bản thân Lôi Tiêu cũng bị thương.
Hiện tại đã đi tới đây, bọn họ không còn đường lui khác.
Triệu Húc biết, bây giờ chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước.
"Trước tiên nghỉ ngơi tại chỗ đã." Triệu Húc nói.
Sau đó, Triệu Húc lại phái hộ vệ đi xem xét gần đây xem còn đường nào khác có thể đi không.
...
Huân Nhi vẫn luôn lộ vẻ tự trách.
Có hộ vệ săn gà rừng và thỏ hoang về, nàng cũng rất tích cực nhận công việc của Vân Trân, muốn làm bữa trưa cho họ, coi như bù đắp..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.