Đức Phi lại nhấp một ngụm trà.
Đêm dài lắm mộng sao?
Bà ta đã có ý niệm này bao năm rồi.
Nhưng người kia như con gián đánh không chết, mỗi lần ngươi cho rằng nàng chắc chắn phải chết, nhưng rất nhanh ngươi sẽ phát hiện, ngươi sai rồi.
Cho nên, nếu Liễu Thục Phi thật sự có bản lĩnh, đó là điều không thể tốt hơn.
Nhưng bà ta thật sự có thể thành công sao?
Vậy phải rửa mắt chờ xem.
!
Lại qua mấy ngày, tuyết bắt đầu tan.
Sức khỏe Vân Trân dần có chuyển biến.
Ít nhất nhìn từ bên ngoài đã tốt hơn trước.
Hoàng đế vẫn không triệu kiến nàng, cũng không hạ ý chỉ nào cả.
Trong lúc vô tình nàng nghe các cung nữ nghị luận, nói Thịnh Tiệp Dư bị hoàng đế cấm túc trong Tử Vân Cung, đến nay vẫn chưa được thả ra.
Công chúa Triệu Ngọc Nhung từng muốn vào Tử Vân Cung thăm Thịnh Tiệp Dư, lại bị hộ vệ canh giữ bên ngoài ngăn cản.
Triệu Ngọc Nhung vừa đi, Vương Hoàng Hậu liền phái người tới Tử Vân Cung đưa Thịnh Tiệp Dư tới Khôn Càn cung.
Thịnh Tiệp Dư ở Khôn Càn Cung đã nói gì với Hoàng Hậu?
E rằng chỉ có hai người họ biết.
Cung nữ cũng không biết.
Có điều, sau khi Thịnh Tiệp Dư rời khỏi Khôn Càn Cung, không đợi bệ hạ hạ chỉ xử lý, Vương Hoàng Hậu đã tự mình tới Hoa Thanh Cung.
Vương Hoàng Hậu và bệ hạ ở trong Hoa Thanh Cung hơn mười lăm phút.
Rất nhanh, hạ nhân canh giữ bên ngoài liền nghe thấy tiếng đập đồ bên trong.
Mọi người lo lắng, muốn đi vào, lại sợ hãi.
Mãi đến khi cánh cửa đóng chặt lần nữa mở ra, Vương Hoàng Hậu ra ngoài.
Cung nữ trực ban ngày đó nói thời điểm Vương Hoàng Hậu ra ngoài, sắc mặt hết sức khó coi.
Tuy Vương Hoàng Hậu đã nhanh chóng rời đi, nhưng cung nữ vẫn nhìn thấy mặt Vương Hoàng Hậu hơi sưng đỏ.
Truyện Mỹ Thực
Cung nữ kia phỏng đoán, chẳng lẽ thời điểm ở bên trong Vương Hoàng Hậu bị bệ hạ đánh?
Có điều, đây dù sao cũng là chuyện nhà đế vương, người làm cung nữ không thể tùy tiện nghị luận.
Lần đó Vân Trân chỉ ngẫu nhiên nghe được.
Trong lòng không khỏi chấn động.
Hoàng đế rốt cuộc muốn làm gì?
"Giam lỏng" nàng ở Hoa Thanh Cung, nhìn thì như chẳng quan tâm, nhưng cổng viện này nàng lại không thể ra được.
Bắt đầu từ đêm hôm đó, sự tồn tại của nàng trong hoàng cung này liền trở nên xấu hổ, vừa không phải hậu phi của hoàng đế, lại vì một chuyện của nhiều năm trước lần nữa bị mọi người chú ý.
!
Giờ phút này, trong Thủy Hoàn Cung.
Nha Sát bẩm báo tình hình ở Hoa Thanh Cung với Lưu Vân Bạch.
Lưu Vân Bạch ngồi dựa vào ghế, tay cầm ly rượu, nét mặt lười biếng.
Lưu Vân Bạch không nói gì.
Nha Sát cũng không dám nói chuyện.
Nàng cúi đầu, chờ Lưu Vân Bạch phân phó.
Không biết qua lâu, Lưu Vân Bạch mới lên tiếng: "Chuyện này đúng là càng ngày càng thú vị.
"
Khóe miệng hắn chậm rãi cong lên, trên mặt rõ ràng mang theo ý cười, nhưng giọng nói lạnh như gió tháng chạp, lạnh đến thấu xương.
"Vốn dĩ ta cho rằng đêm đó sau khi nàng thoát được, kế hoạch đã thất bại, không ngờ! "
Không ngờ người nàng đắc tội lại nhiều như vậy.
Trời xui đất khiến làm kế hoạch vốn đã thất bại lần nữa quay về quỹ đạo, tiếp tục vận hành.
Đúng là!
Không biết nên nói vận may của hắn quá tốt, hay vận may của nàng quá kém?