Cùng Hệ Thống Oanh Tạc Mạt Thế

Chương 2:





Một lần nữa tỉnh dậy, tiếng nói của hệ thống vẫn đang tiếp tục giảng quy tắc không gian và vũ trụ.
Hắn nhớ đất nước Việt Nam thân thương, nơi hắn cùng các đồng đội ngày đánh game, dù cả đám khó khăn trong việc gặp gỡ nhưng vẫn đầy ắp tình thương giữa những người đàn ông với nhau, nào ngờ hắn tạch, vừa tỉnh dậy bị thứ kia làm phiền.
Mặc dù điều tiếp theo xuất hiện trong đầu hắn sẽ đi ngược với lương tâm con người, nhưng cho xin đi hắn đã chết rồi xuyên vào thế giới nát bét này, rồi hãy để hắn một lần mang suy nghĩ cầm nắm lá ngón đút thẳng vào mồm của thứ không có thực thể lắm mồm kia cho thứ đó nín họng mà xuống tán phét với Diêm Vương.
"Còn hai tháng nữa khu vực tao ở thu hồi phong toả, để về tái hoà nhập với thế giới bên ngoài, nào ngờ khí trời thì chưa kịp hít đã thấy trước mắt là ngôi mộ đã xanh cỏ"
[Ký chủ đừng nghĩ tiêu cực quá]
Duẫn Ngôn hắn cảm thấy vô cùng bất lực nắm lấy song sắt lay mạnh, bụng thì đói meo, người thì hôi hám bẩn thỉu khiến hắn khó chịu vô cùng.
Ấy vậy mà chẳng biết có phải ông trời đã nghe thấy tiếng than đầy tha thiết từ sinh linh tội lỗi này không mà khung sắt nọ thực sự bị hắn lay hỏng, rơi cái đoành xuống đất.
Tiếng khung sắt rơi xuống gây chú ý đến những người bên ngoài, đại não của hắn vì sự việc đột ngột này mà dừng lại trong phút chốc
"Thôi kiếp này coi như bỏ rồi..!"

[Cảnh báo! Có người đến!]
Nghe hệ thống nói, hắn tỉnh mộng liền ba chân bốn cẳng chạy thục mạng, dù là người hay xác sống thì cái mạng này của hắn đều hướng tới một kết cục bi thảm.
Đem nửa cái mạng trao hết cho đôi chân, nhắm mắt cấm đầu chạy về phía trước, một đường vô cùng thuận lợi đem thân tàn trốn được vào một góc.
"May thật..vậy mà không có ai quanh đây..!"
Duẫn Ngôn chống tay vào tường mà th.ở dốc, tìm được nơi đủ chui rúc lấy sức cũng không tồi.
Thở xong hắn mới bắt đầu đánh giá kĩ càng nơi bản thân đang đứng, nhìn thấy mấy con chuột đang bu lại ăn một cái bánh ngô quá nửa đã mốc xanh, hắn không ngần ngại giành đồ ăn với mấy con chuột.
Vô cùng chính nghĩa bỏ lại phần bánh đã mốc cho chúng rồi nhét toàn bộ chỗ bánh theo hắn là vẫn có thể ăn được cho vào mồm khó khăn nhai nuốt.
Đối với hắn bẩn cũng không sao, mạng mới quan trọng!
"Như nuốt phải sạn.."
Ăn xong miếng bánh khó nuốt, hắn bắt lấy một con chuột rồi tìm đủ mọi cách để rạch cổ rồi uống máu của nó, tạm thời thoát khỏi cơn khát đang hành hạ hắn.
Đây là cách hắn học được từ mấy video trên Youtube về sinh tồn trên đảo hoang.
"Hệ thống, thoát ra khỏi cái chỗ này kiểu gì?"
[Ta không biết, ngươi nhìn bản đồ rồi tìm cách đi]
"..."
Hắn thật sự muốn giết hệ thống, nó đi theo hắn thì có lợi ích gì? Trước mắt hắn hiện lên màn hình màu xanh, bản đồ cấu trúc toà nhà hiện lên với các chấm xanh đỏ đang di chuyển.
[Đỏ là xác sống, xanh là con người, tốt nhất ký chủ nên né xa tất cả]
"Đã hiểu"
Thuận theo bản đồ, hắn luồn lách và né tránh vô cùng nhanh.

Một lúc sau hắn liền ra khỏi đó, hắn nhìn ra đây là một tường thành cổ to lớn được rào chắn cẩn thận, theo kinh nghiệm hắn chơi game và cày phim nhiều năm thì nơi đây sẽ không trụ được quá lâu.
Nghe hệ thống nói đây được gọi là khu an toàn, người dân còn sống sẽ tụ tập lại đây sinh hoạt còn việc bảo vệ họ là của quân đội cùng một số kẻ có sức chiến đấu khác.
Duẫn Ngôn hắn mặc kệ ở khu nào, miễn hệ thống nói hắn né chỗ này vì có thằng cha nam chính và mấy con nhỏ nữ chính thì hắn né.
Miễn hắn né xa họ, hắn liền sẽ sống thọ hơn, cứ lại gần là kiểu gì cũng va vào hoạ sát thân.
Để đảm bảo an toàn, hắn tìm đến một căn nhà không người ở tá túc tạm.
[Ký chủ không thể sử dụng nước máy đâu, nước bị nhiễm virus, với cái thân thể đó thì chỉ cần tiếp xúc một chút liền biến dị ngay]
"..Vl, vậy ta muốn tẩy rửa thì phải làm kiểu gì! Không thể vác cái thân hôi hám này ra cửa được, ngươi biết khi nãy ta chạy khỏi đám xác sống đó cực khổ thế nào không!"
[Trong nhà này có mấy chai rượu, lấy tắm cũng được]
"..."
Đang tính tới nhà tắm tẩy rửa thì bị hệ thống ngăn cản rồi truyền đạt kiến thức về thế giới này, càng nghe càng hãi nên hắn quyết định dẹp hệ thống qua một bên, cầm lấy một que gỗ rồi đi khảo sát căn nhà một lần để đảm bảo an toàn tuyệt đối.
Cả trên tầng đều không có một bóng người nhưng trên bản đồ hệ thống vẫn đề có một xác sống đang hoạt động trong cái nhà này, hắn muốn chọn một nơi không người ở cho nhàn nhưng hệ thống nhất quyết hắn phải vào căn nhà này nếu không nó sẽ cho hắn biết thế nào là "điện giật phê phê chết từ từ".

"Bắt buộc phải giết nó à? Để nó ở yên đó được không?"
[Dưới hầm có khi lại có nước đóng chai đấy ký chủ]
"Được, xuống thôi"
Nghe đến đây, hắn liền tìm một que dài và lục lọi trong bếp tìm một con dao nhanh chóng buộc chặt nó vào cái que, làm tạm thành cây phóng lợn Việt Nam để dùng.
Cách này giúp một đứa tay không tấc sắt người chả có một mống gì bảo vệ giữ khoảng cách với thứ kia, giảm thiểu việc bị nó cào hoặc đớp một phát vào tay.
Chuẩn bị xong xuôi, cẩn thận men theo đường cầu thang đi xuống dưới hầm trú ẩn của căn nhà.
Đến lúc rất rất gần xác sống, hắn mới nhận ra con này không hề giống đám đông xác sống ngoài kia.
" Đậu xanh mày thứ hệ thống khốn nạn!!!!"
______________Hết chương 2_______________.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.