Cùng Anh Làm Ấm Giường

Chương 1: Mở đầu




Biệt thự Tử Đằng.     
Trên bầu trời là những đám mây nhè nhẹ bay, một vài con chim bồ câu trắng đang chao liệng cánh trên bầu trời xanh biếc. Biệt thự trang nghiêm cao vút giữa bầu trời, tọa lạc trên đỉnh núi xanh tươi cao vời vợi.Lối đi dẫn vào biệt thự là mái vòm hoa tử đằng. Những rèm hoa tử đằng bung nở, rủ cánh mềm mại dọc theo bên lối đi, tạo thành đường hầm thơ mộng đẹp ngây ngất.Hoa tử đằng mọc tự nhiên không có sự tác động của con người, tử đằng vươn mình lên những cành cây ở hai bên đường, ngày qua ngày mà lớn lên. Hoa tử đằng ở nơi đây chỉ có một màu sắc duy nhất đó là màu tím. Tử đằng màu tím có ý nghĩa bày tỏ tình yêu và mong chờ sự đáp nhận của đối phương “ Tôi chờ đợi sự đáp ứng của em”. Chủ nhân của biệt thự này đang chờ đợi sự đáp ứng của cô gái mà anh yêu sâu sắc.
Con đường đi ngập sắc hoa biêng biếc thực sự là một khung cảnh kì diệu.
--- ------ ------ ------ ---
Tiếng chuông đồng hồ báo thức, phảng phất từ góc nào đó trong biệt thự vang lên.
Đó là một căn phòng lớn, không gian phòng ngủ trang nhã mà không kém phần sang chảnh với các nội thất đắt tiền theo gam màu trắng chủ đạo. Mặc dù là phòng ngủ nhưng với nhiều cửa kính, trong phòng luôn ngập tràn ánh sáng tự nhiên.
Phòng ngủ rộng tới mức có thể đặt được một bộ bàn ghế với chiếc sofa có diện tích không hề thua kém một chiếc giường. Đệm và gối trang trí sofa có hoa văn là những chùm hoa nhẹ nhàng, mang đến cảm giác sang trọng, ấm cúng.
Một cơn gió nhẹ lướt qua.
Rèm cửa lay động, lờ mờ nhìn thấy trên chiếc giường lớn màu trắng có một bóng dáng khẽ trở mình.
Chuông báo thức vẫn tiếp tục vang lên nhưng không hề tác động được đến chủ nhân của nó.
Người nằm trên giường là một cô gái đang mặc chiếc váy ngủ màu trắng dài, mái tóc dài xoăn nhẹ, khẽ rũ xuống hai bên ngực, đôi mắt nhắm chặt, hàng mi dài cong vút buông xuống, cô gái nằm nghiêng người quàng tay ôm con gấu bông khổng lồ to bằng một con người. Cái miệng nhỏ nhắn đang phát ra tiếng chóp chép …kì cục.
“ Chóp chép….đùi gà, thịt nướng, mẹ ơi tẩm thêm chút mù tạc a~~~…Ngon quá…Tư Tư thối thối tha sao lại cướp đồ ăn của chị, trả lại đây…..trả lại đây”
“Bịch” – Tiếng va đập khá mạnh.
“Au ui….Đầu của tôi…” – Giọng nói khàn khàn như đang còn ngái ngủ vang lên.
Thượng Quan Ngọc Nhi lổm cồm bò dậy, với tay tắt báo thức, cô theo thói quen cầm lấy điện thoại xem giờ.
“Bá!!!!..” Thượng Quan Ngọc Nhi lập tức căng thẳng, cầm lấy điện thoại phóng thật to bức ảnh trong màn hình điện thoại lên là một cô gái với nụ cười tỏa nắng, một cái nháy mắt tinh nghịch đáng yêu.Cô không thể tin vào mặt mình, có lẽ cô vẫn còn đang mơ ngủ nên cô mới bị hoa mắt.Ngọc Nhi đưa tay lên dụi mắt khi hình ảnh cô bé vô cùng ngọt ngào, vô cùng khả ái đó hiện lên rõ ràng hơn thì Thượng Quan Ngọc Nhi vô cùng khiếp sợ, lấy hết sức bình sinh hét lên âm thanh thật lớn: “A……….aa……………..aaa. Đây là sao”
Thượng Quan Ngọc Nhi lấy hết can đảm tiến lại gần phía bàn trang điểm. Cô soi mình vào gương. Trong gương là hình ảnh cô gái giống hệt bức ảnh trong điện thoại nhưng khác một chỗ đó là cô gái đó cười rạng rỡ còn cô gái trong gương lúc này thì khuôn mặt xinh đẹp đó nhăn nhó, biểu thị sự kinh hoàng tột độ.
“AAA….Không thể nào…Chuyện gì đã xảy ra với mình…”
--- ------ ------ ------ -----
Dưới lầu.
Toàn bộ biệt thự vì tiếng hét khủng bố như vậy mà chấn động! Quản gia, người giúp việc, bác sĩ và y sĩ đang bận rộn với công việc hằng ngày của bản thân ngay lập tức bị tiếng hét kinh hoàng này mà hoảng hốt, căng thăng ngẩng đầu nhìn lên căn phòng xa hoa lộng lẫy ở tầng hai. Tất cả mọi người đều bỏ dở công việc đang làm mà lần lượt chạy với tốc độ  nhanh hơn ánh sáng để lên tầng 2.
Vô số bước chân nhanh chóng vang lên! 
Vị nữ quản gia quay người nói với nữ hầu ở đằng sau với giọng điệu gấp gáp: 
“ Nhanh…A Đào mau gọi điện đến công ty báo cho ông chủ, phu nhân tỉnh dậy rồi”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.