Cực Phẩm Ở Rể

Chương 960:




Chương 960:

Lâm Vũ nhìn bộ đồ bóng đen vừa mặc, bỗng nhiên liếc thầy trên bộ đồ có một sợ tóc dài, không biết vừa rồi là bóng đen kia để laijm hay là do công nhân nữ trước đó mặc qua để lại.

Anh nhặt lên nhìn kĩ, bỗng phát hiện bộ đồ còn mang theo một mùi hương rất đặc biệt, hơn nữa còn rất quen thuộc!

Trong lòng chợt run, rồi lại bỗng nghĩ tới, mùi hương trên bộ quản áo nà rất giống với mùi hương trên cơ thể người phụ nữ đã làm anh say đắm!

Trước mắt anh lại hiện lên khuôn mặt kiều diễm khêu gợi, cảm xúc trào dâng.

Chẳng lẽ là cô ấy?!

Lâm Vũ hít sâu một hơi, rồi lại đặt quân áo xuống, cất bước ra khỏi xưởng may, tâm tình phức tạp.

Đợi anh rời khỏi xưởng may, Hàn Băng đã gọi điện cho anh, Lâm Vũ nói địa điêm của mình, đám người Hàn Băng lập tức tập hợp đến đây, “Thế nào rồi, có bị thương không?!”

Hàn Băng thây Lâm Vũ liên không vội hỏi ngay có bất được tên sát thủ hay không, ngược lại quan tâm Lâm Vũ có bị thương không.

Lời của cô khiến lòng Lâm Vũ nóng lên, lắn đầu nhìn cô cười nói: “Không sao, nhưng tiếc là để hắn trốn thoát rồi!”

Hàn Băng bình tính nói: “Tôi không ngờ tên khốn đó lại quỷ kế đa đoan như thế! Đợi lần sau gặp lại hắn, nhất định sẽ không nói gì hết, bầm thây vạn đoạn hăn luôn!”

Lậm Vũ trầm mặc không nói gì, tựa hồ có chút đăm chiêu.

“Anh có nhìn rõ mặt hắn ta không?!”

Hàn Băng dường như nhớ ra chuyện gì đó, tò mò hỏi.

“Không, không thấy… ” Lâm Vũ lắc đầu, lòng tríu nặng, vẫn không nói chuyện mùi hương vô cùng quen thuộc trên người tên sát thủ nọ cho Hàn Băng nghe, dù sao anh cũng không thê dựa vào mùi hương này, liền có thê chắc chắn tên sát thủ này là người phụ nữ ấy, hoặc như, trong lòng anh không mong răng người kia, gi là một tên biên thái giêt người như mại “Có điều sau chuyện ngày hôm nay, hắn cũng khiệp sợ rồi!” Hàn Băng hừ lạnh nói, “Để hắn biết, Quận Tình Xứ chúng ta cũng có người hắn không thê đặc tội!”

Lời này của cô tât nhiên là nói vệ Lâm Vũ, nêu như không phải Lâm Vũ, Quân Tình Xứ đội bọn họ cũng bó tay với tên sát thủ này.

Hiện giờ vô cùng may mắn, lúc đầu may là cô đã kêu gọi đưa Lâm Vũ vào Quân Tình Xứ.

Hành động đuổi bắt lần này mặc dù kết thúc trong thất bại, nhưng cuỗi cùng cũng đề tên sát thủ này thầy sự lợi hại của Quân Tình Xứ, khoảng thời gian đấu, hắn cũng không dám tái đường hoàng nữa.

Ngày hôm sau cha mẹ vợ Lâm Vũ Bì ng Tần Tú Lam, cùng trở về Thanh ải Lâm Vũ đích thân đến sân bay tiễn bọn họ, mặc dù không nỡ, nhựng biết bọn họ đi rồi cũng là chuyện tốt, dù sao hiện giò Thanh Hải loạn thể này, ở lại cùng khó nói sẽ xảy ra chuyện QIẾ Rời khỏi sân bạy, Lâm Vũ liên vùi đâu vào phòng thuốc, chuyên tâm nghiên cứu đơn thuốc giải độc trên người Hướng Nam Thiên, Bởi theo hiều biết về độc tố trên người ông lão, dù chưa đến mây ngày Lâm Vũ đã đưa ra phương án chữa trị nội ngoại tổng họp, rồi gọi điện cho Bộ Thừa, đề cậu bảo người tới đón, rôi bảo cậu chuẩn bị một chậu tấm lớn.

Lần này Bộ Thừa đích thân đem người tới đón Lâm Vũ, cũng giống.

như lân trước, khi Lâm Vũ đên chỗ Hướng Nam Thiên, vẫn nên bịt mắt lại.

“Tiểu Hà à, làm phiền cậu rồi!” Hướng Nam Thiên vừa nhìn thấy Lâm Vũ liên cười ha ha nói, “Ta đã gây gò. thế này rôi, đúng là nghèo đến giày vò mài”

“Hướng lão, ông nói đùa chứ, cháu đã nghe qua rôi, năm nay ông cũng mới đên sáu mươi thôi mà!” Lâm Vũ mỉm cười, rồi lại nghiêm túc, cung kính nói: “Hướng lão, lần trước là cháu có mát không trông núi Thái, lại không biết rằng, ông chỉnh là thần chiến Hoa Hạ tiếng tăm lừng lẫy Hướng Nam Thiên!”

“Ha ha, chiến thần chó má cái gì, hư danh mà thôi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.