Cực Phẩm Ở Rể

Chương 951:




Chương 951:

qua hầu hệt những bác sĩ Đông y nội tiếng ở khắp Hoa Hạ và Tây y có thể tin tưởng được, nhưng mà không ai khám ra được, sư phụ anh ta đã mắc bệnh gì. Chỉ là có thể phán đoán ra, loại nền là độc mãn tính, tuy răng lan truyền chậm, nhưng mà vần cứ luôn lan truyền, về phân có ảnh hưởng đến tính mạng hay không, mọi người đều không biết. Nhưng mà độc tú này hiện nay đang làm hại đến bắp thịt và nội tạng khí quản, đã biên sư phụ anh ta trở thành một ph. nhân, điều này với sự phụ anh ta mà nói, điều này còn khó chịu hơn là chết đi.

“Ông lão, chúng ta vào trong phòng đi, tôi cần bỏ tâm chăn trên người ông ra.” Lâm Vũ không trả lời anh ta, cau mày vẻ mặt nghiêm túc nói.

“Không cần vào phòng đâu, Bộ Thừa, giúp tôi lấy chăn ral” Ống lão trầm giọng dặn dò.

“Sư phụ, chúng ta vẫn nên vào phòng…”

“Bỏ ra cho tôi!” Ông lão lạnh lùng hỏi, “Hướng Nam Thiên ta cho dù vô dụng đện đâu, cũng không đến nỗi sợ lạnh đến như vậy!”

“Vâng!”

Bộ Thừa gật đầu, lập tức đi đến đem chiếc chăn trên người ông ta lấy ra.

– Lâm Vũ tập trung nhìn vào, trong lòng bỗng run lên, không khỏi hít mạnh một hơi.

Chỉ thấy Hướng Nam Thiên trên thảm chỉ mặc một chiếc quần short, để lộ thân trên cùng đôi chân gây gò, da thịt khô quát, lộ ra khớp xương rõ ràng, rõ ràng đã vô cùng suy sụp.

Mà chuyện khiến Lâm Vũ kinh ngạc là, trên cơ thể gầy yếu của ông ta lại chỉ chít những vết thương lớn nhỏ, có vết súng, vết dạo, có vết bỏng, còn thêm một vài vết thương không biết do đâu, khắp người dường như không còn chỗ nào hoàn thiện.

Lệ Chấn Sinh vết thương khắp lưng, SO VỚI vết thương trên người anh ta, quả thật không đáng nhắc đến.

Rất rõ ràng, ông lão này cũng là nhân vật đã trải qua hàng trăm trận chiến!

Ngoài vết thương ra, nửa thân trái của ông ta cũng có màu đen giỗng mặt, lầy miệng vết thương bền trái tim làm tâm, đã lan ra kháp bụng, ngực trái, sườn trái, đầu vai và cánh tay trái của ông ta.

So với vết đen trên mặt, khoảng đen trên người có màu đậm hơn, mắt nhìn làn da còn sáng bóng đến kì lạ.

“Ông lão, từ lúc ông bị trúng độc đến giờ, đã mười năm rồi sao?l” Lâm Vũ hít phải một hơi lạnh, ồn địng tỉnh thần, có chút kinh ngạc nói.

“Không sai… mười năm rồi…”

Hướng Nam Thiên khi nói đên đây không khỏi thở dài một hơi, nhưng trong ánh mắt lại sắc bén vô củng, dường như mang theo hận ý ngập trời cùng không cam lòng.

“Do vệt thương lan ra sao?” Lâm Vũ nhìn miệng vết thương đen sì bên ngực ông ta, trầm giọng nói, “Nếu tôi không nhìn, nhằm, thứ đâm vào cơ thể ông chắc hẳn là Lăng Thích, trên đó có dính kịch độc!”

“Ò? Cậu có thể nhìn ra đây là vết thường do Lăng Thích gây ra sao?!”

Hướng Nam Thiên cười ha ha nhìn Lâm Vũ, gật đâu.

“Tôi vẫn còn chút nhãn lực này đầy!”

Lâm Vũ cười, tiếp tục nói, “Ong lão, có thê đề tôi bắt mạch cho ông không?”

“Được!” Hướng Nam Thiên gật đầu, rồi kêu Bộ Thừa đem ghề tới.

Lâm Vũ lầy thảm đắp lên người Hướng Nam Thiên, rồi ngồi cạnh bắt mạch cho ông, rôi lại lắc đâu, nghiêm túc nói: “Từ kinh mạch có thể thây, cơ thê của ông tạm thời không có gì đáng lo ngại, nhưng nếu cứ để độc tố lan rộng, có thể ô ông sẽ không chồng cự được bao lâu nữa đâu, ít nhật là ba năm một tháng, nhiều nhất là một vã năm, hơn nữa, độc trên cơ thể ông, chắc hẳn càng lan càng nhanh hả?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.