Cực Phẩm Ở Rể

Chương 949:




Chương 949:

“Hà thiếu tá, mong anh hãy đeo bịt mắt lên, cảm ơn!” người đàn ông mặc áo đen lại một lần nữa nhắc nhở Lâm Vũ một câu, mà người đàn ông lái xe phía trước cũng lập tức giảm tôc độ xe lại, rõ ràng bọn họ không muôn cho Lâm vũ biết vị trí cụ thê của địa điểm mà sắp tới bọn họ đến. Anh ây thấy bọn họ đều xuất thân quân đội, biết rằng bọn họ sẽ không làm gì mình, thuận tay kéo bịt mặt xuống, cười nói: “Tôi không thể biết thân phận của các anh, vậy các anh đưa tôi đi để làm gì, có thê tiết lộ được không?”

“Chữa bệnh!”

Một trong những người đàn ông liền thẳng thắn trả lời, sau đó lại không kìm được nói: “Hà thiếu tá, anh có thể coi đây như là một nhiệm vụ, một nhiệm vụ cực kỳ quang vinh, chính là vì anh đã chữa khỏi cho tiểu I công chúa của Hoàng thất Anh, cấp trên mới sai chúng tôi đi mời anh đến!”

“Phải không, cảm ơn người anh em đã nói!” Lâm Vũ nhếch miệng cười nói.

“Hà thiếu tá, có điều trước khi chúng ta đến, tôi bắt buộc phải nhắc nhở anh một câu, anh nhớ kỹ, người bệnh nhân ngày hôm nay, không cần biết anh có thê chữa khỏi được hay không, phải xem như mọi chuyện hôm nay như chưa từng sảy ral”

người đàn ông tiếp tục nhắc nhở: “Bỏi vì người anh chữa hôm nay, là một người đã chết!”

“Người chết?”

Lâm Vũ sững người, khổ sở cười nói: “Người chết tôi làm sao mà chữa khỏi được…!”

Anh ta trong lòng nghĩ bản thân trong lúc thi tài với Thượng Du “Khởi tử hôi sinh” chữa cho một người già, bị người ta phóng đại lên rôi chứ gì?

“Ông ta tuy. rằng vẫn còn sống, nhưng mà người ở bên ngoài lại cho răng, ông ta đã chết rồi!” Người đàn ông mặc áo đen nhẫn nại giải thích với Lâm Vũ. Anh ta nói như vậy Lâm Vũ mới hiểu rốt cuộc đã sảy ra chuyện gì, có điều trong lòng có chút kinh sợ.

Theo như những lời đó, bản thân säp khám người này chắc có thân phận không tâm thường, bằng. kifng tại sao Quốc gia lại bảo vệ ông ta như vây? Mà thừa nhận đã chết, rõ ràng cũng là một cách bảo vệ!

Bởi vì Lâm Vũ bị che mắt, nên không nhìn được bên ngoài cửa xe, năm dựa vào ghế nhằm mắt trong chốc lát.

Không biết qua bao lâu, người đàn ông gọi anh dậy, thấp giọng nói: “Hà thiêu tá, đã đến rồi! Anh có thể bỏ bịt mắt ra được rồi!”

Lân Vũ lúc này mới tháo bịt mắt ra, sau đó quan sát bốn bên, phát hiện xe đã đi vào một cái vườn thật lớn, xung quanh có vài tòa nhà cao bón năm tầng, giỗng như một viện điều dưỡng,có chút giống với viện điều trị Quân Sơn, nhưng mà không phải.

“Hà thiếu tá, mời đi theo tôi!” Hai người đàn ông áo đen tay làm động tác mời, đi trước dẫn đường, hai người còn lại ở bên ngoài canh ở chỗ đề xe.

Người đàn ông mặc áo đen dẫn Lâm Vũ xuyên qua một con đường nhỏ, trước mặt xuất hiện một căn biệt thự nhỏ biệt lập, phía trước biệt thự có bốn người lính đứng canh, trong tay hai người còn giữ hai con chó N vụ cường tráng, đang ngồi chồm hỗm lè lưỡi thở, nhìn thây Lâm Vũ liền đột ngột vùng dậy, nhe răng, hung hăng sửa ầm ï với Lâm Vũ. Ôó điều bọn chúng chỉ sủa vậy mà thôi, nhưng mà trước khi chưa nhận được mệnh lệnh, không dám có bắt cứ sự công kích nào, rõ ràng là được qua sự huấn luyện đặc biệt.

Ngoài: điều đó ra, xung quanh biệt thự còn có rất nhiều dáng người. đàn ông cường tráng mặc áo vest màu đen đi đi lại lại, tai nghe. tai nghe bộ đàm, hơn nữa số người cũng không hề ít.

Cả tòa biệt thự giồng như trạm dừng chân quân đội cỡ nhỏ, bất luận là ai, còn chưa kịp lại gần, đã bị phát hiện rôi.

Lâm Vũ không khỏi có chút âm thâm kinh hãi, đây đã là ở trong viện điêu trị, xung quanh biệt thự còn có bao nhiêu nhân viên bảo vệ, có thê thấy được người ở trong biệt thự than phận không hề đơn giản.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.