Cực Phẩm Ở Rể

Chương 377:




Chương 377:

“Không dám nói dối.”

Lâm Vũ cười một hồi lâu mới dừng lại, quay đầu nhìn Hà Cần Du, bình tĩnh nói: “Cánh cửa nhà họ Hà các người, ở trong mắt tôi Hà Gia Vinh, không là cái răm gì cải”

“Cậu…” Hà Cần Du tức giận tím mặt, trọn to, hai mắt nhìn Lâm Vũ, muốn nuốt sống Lâm Vũ.

“Các người cho rằng nhà họ Hà ở Bắc Kinh thực lực đã đủ lớn mạnh, địa vị đã cao? Nói thật với các người, tôi, một mình Hà Gia Vinh, còn hơn mười cái nhà họ Hà các người! Chỉ cần tôi bằng lòng, sẽ không mắt nhiều – thời gian trước khi tôi có thê thành lập một nhà họ Hà của riêng mình, hơn nữa chỉ cân một giây thôi đã đề bẹp nhà họ Hà của các người rồi!”

Khi nói ra những lời này giọng điệu, của Lâm Vũ rất bình thản, nhưng sắc mặt lại vô cùng kiên định, tạo cho người ta cảm giác anh nhất định có thê làm được những gì mình đã nói.

Nhìn thấy ánh sáng trong mắt Lâm Vũ, Hà Cần Du không khỏi có chút hoảng hốt.

“Mẹ kiếp con chó! Một con chó như cậu, mà có thê chồng lại nhà họ Hà chúng tôi?!”

Hà Nghiên Nghiên cũng hoàn toàn bị kích thích bởi những lời nói của Lâm Vũ, cô ta đột nhiên đứng dậy, chỉ vào Lâm Vũ chửi rủa, cô ta măng rât hăng, nên không đề ý Lâm Vũ đã vo khăn giây thành nhì tròn, thêm một chút nội đan, bắn về phía bụng dưới của cô ta.

“Tôi nói cho cậu biết, câu, một tên khốn không cha không mẹ, cả đời này đừng nghĩ tới…”

“Chị, chị, chị bị sao vậy?”

Không chờ chị anh ta nói xong, Hà Cân Du đã vội vàng kéo Hà Nghiên Nghiên.

“Sao vậy? Chị đang mắng tên khốn nạn này!”

Hà Nghiên Nghiên tức giận liếc nhìn em trai mình, sau đó chợt cảm thấy có mùi hôi xộc tới, thấy. Hà Cần Du ngơ ngác nhìn hạ bộ của mình, cô ta vội nhìn xuông thì phát hiện chiếc quần cạp dưới váy có một chất lỏng màu vàng nhạt đang chảy xuống!

Cô ta bát giác ngã quy xuống!

NPhoc 2 Cùng lúc đó, cô ta không nhịn được mà nhả ra vài cái răm, sau đó những thứ tích tụ trong bụng lập tức trào ra, mùi hôi nồng nặc bao trùm cả nhà hàng.

Mọi người xung quanh nhìn thấy cảnh này đều phá lên cười.

“Trời ơi, đi tiểu trước mặt bản dân thiên hạ, cũng quá cởi mở rồi!”

“Vấn đề là còn chưa cởi quần, anh hùng!”

“Trâu bò thật đấy…phốc…cái mùi này!”

Mọi người chế nhạo cười vài tiếng, lập tức che miệng bịt mũi, bởi vì mùi ĐT tưởi khó chịu, chỉ cảm thấy bụng Sôi trào, suýt nữa thì nôn ra.

Ngay cả Hà Cần Du cũng cảm thấy kinh tởm không thể không lùi lại, không thê hiệu được chuyện gì đã xảy ra với chị gái mình, người có thể làm chuyện như vậy trước mặt nhiều người như vậy!

“Trâu bò quá! Chị cả!”

Hà Cần Kỳ nhảy lên bàn, sợ lan đến gân mình, đông thời cậu ta cười giơ ngón tay cái lên cho chị gái mình.

“Ahhhl”

Hà Nghiên Nghiên, đột nhiên hét lên, chỉ vào Lâm Vũ, sặc bén nói: “Là cậu, tên khốn kiếp! Chắc chắn là cậu giở trò quỷ!”

“Chị, đừng nói nữa, mau đi thôi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.