Cực Phẩm Ở Rể

Chương 375:




Chương 375:

Sau khi cúp điện thoại, Hà Cân Kỳ ném điện thoại xuỗng bàn, tức giận nói: “Anh cả của em chỉ là tên phê vật, anh ta sẽ lấy bác cả ra doạ em.

Nếu không phải em đánh không lại bác cả, em đã Jjây chân đá vỡ trứng của anh ta rôi.’ Lâm Vũ bị lời này của câu ta làm cho buồn cười, cười nói: “Nào, vì cậu có thể đánh bại bác cả của cậu càng sớm càng tốt, chúng ta uống cạn một ly.”

“Cảm ơn anh hai, vì em có thê đá VỠ trứng của anh cả em càng sớm càng tốt, cạn ly!” Hà Cần Kỳ cọt nhả nâng ly, ngắng đầu lên, uống cạn ly rượu.

Sau khi Lâm Vũ và Hà Cần Kỳ uống được vài ly, thì Hà Cần Du vội vàng chạy đến, chị gái Hà Nghiên Nghiên của cậu đi cùng với anh ta.

Lâm Vũ nhìn thầy hai người này khẽ giật mình, trong lòng cũng đã chuẩn bị tt, biết hai người bọn họ đến đây không có chuyện tốt gì, hơn phân nửa là đã có kết quả kiểm tra quan hệ cha con.

“Cần Kỳ, sao em lại ăn uống với anh ta?!” Còn chưa tới trước mặt họ Hà Cần Du giận dữ hét lên.

“Anh ấy là anh hai tôi. Tôi mời anh hai đi ăn tối là việc chính đáng!” Hà Cần Kỳ lãnh đạm nói, rót rượu cho Lâm Vũ.

“Anh hai của em?!”

Hà Cần Du cười lạnh, sau đó khinh thường nhìn Lâm Vũ nói: “Hà Gia Vinh, đã có kết quả kiêm tra quan hệ cha con, anh muốn biết không?”

Lâm Vũ bình tính nhìn Hà Cần Du, từ biểu hiện trên mặt Hà Cần Du, anh đã đoán được điều gì đó.

Thấy Lâm Vũ không nói chuyện, Hà Cần Du trực tiếp lấy ra kết quả kiểm tra từ trong tay mình, ném XuÔng, cười đắc ý: “Anh tự xem đi.”

Lâm Vũ nắm chặt tay, lạnh lùng liếc nhìn Hà Cần Du, sau đó nhìn kết quả kiểm tra trên mặt sàn, ngôi yên không động.

“Anh hai, đừng nhặt, kêt quả là tình yêu của mẹ anh. Dù sao thì người anh hai này, em đã nhận rôi, không vào nhà họ Hà là tốt nhất. Một vũn nước thải, thân thê bắn thỉu.” Hà Cần Kỳ không nhanh không chậm nói.

Tuy tính tình cậu ta bốc đồng nhưng cũng không ngu ngốc, từ thái độ của anh trai có thể đoán được kết quả kiểm tra quan hệ cha con, vì vậy cậu ta nói lời này để an ủi Lâm Vũ.

“Hà Cần Kỳ! Em đang nói nhảm gì vậy! Tin anh tát em không?”

Hà Cần Du cả người run lên vì lời nói của Hà Cần Kỳ, tức giận nhìn cậu ta chằm chằm, muốn lao tới tát cậu ta hai cái, thằng nhóc hỗn trướng này, sao có thê hướng tay ra ngoài!

“Đến đây, anh tát cho tôi xem.” Hà Cần Kỳ xoay người bước lên ghé, khinh thường nói.

“Nhãi ranh, lúc về tôi bảo bác cả chỉnh cậu!” Hà Nghiên Nghiên lập tức đứng lên mắng Hà Cần Kỳ.

“Cứ việc tới, tiểu gia không quan tâm!” Hà Cần Kỳ lạnh lùng nói, mặt đầy kiêu ngạo.

Lâm Vũ có chút biết ơn liếc nhìn cậu, anh khá xúc động, hiểu thêm về tính cách của Hà Cần Kỳ, không ngờ lại có một đứa con xuât thân trong gia tộc lớn, một người đàn ông chính trực như vậy.

Lâm Vũ không muốn cậu ta trở thành kẻ thù của gia đình mình nên đã vỗ nhẹ vào tay cậu ta, ra hiệu cho cậu ta đừng nói nữa.

Sau đó Lâm Vũ đứng dậy, cúi người vươn tay nhặt tờ thấm định trên mặt đất, nhưng đột nhiên một chân giâm lên tờ thầm định.

Một bàn chân đi giày cao gót giẫm lên tờ giấy thâm định, không cân nhìn Lâm Vũ cũng biết đó là Hà Nghiên Nghiên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.