Cực Phẩm Ở Rể

Chương 319:




Chương 319:

“Hà tiên sinh, anh nghĩ thế nào?” Sở Vân Vi không trả lời mà chỉ hỏi.

“Bất cứ ai có con mắt tinh tường. đều có thê nhận ra tôi có chút giông ông ẤV. Lam Vũ cười khổ: “Nhưng tôi không hiểu ý cô lắm, chẳng lẽ cô nghĩ ông ây là cha ruột tôi sao? Nếu chỉ dựa vào bề ngoài, tôi thấy không .

đáng tin. Trên đời này có quá nhiều người trông như thê này.

“Anh có nghe nói về nhà họ Hà ở Kinh Thành chưa?”

Sở Vân Vi chuyển qua câu hỏi khác.

Ánh mắt trông đợi nhìn Lâm Vũ.

Kinh Thành nhà họ Hà?

Lậm Vũ khẽ giật mình, sau đó lắc đầu, thành thật nói: “Không GÓ:”

Từ trước đến nay, tất cả những gì anh biết về đại gia tộc ở Kinh Thành.

chỉ có nhà họ Sở. Và cũng chỉ có thế, chứ không hiểu nhiều cho lắm.

Nhưng khi nghe đến nhà họ Hà, trong lòng anh vẫn có chút chạnh lòng, dù . sao thì Hà Gia Vinh cũng họ Hà.

“Chẳng lẽ người đó cũng họ Hà?”

– Lâm Vũ đột nhiên hoàn hòn, hiểu được ý của Sở Vân Vi, kinh ngạc chỉ vào người trong điện thoại.

“Đúng vậy, người này là nhị lão gia họ Hà. Ông ta có một người con trai đã thất lạc] khi đến Thanh Hải khoảng hai mươi năm trước.” Sở Vân Vi gật đầu.

Trái tìm Lâm Vũ đột nhiên nhảy dựng lên. Cảm giác máu toàn thân sắp bỗc cháy. Anh vô cùng kích động, không kìm được mà nắm lấy tay Sở Vân Vi, run rây nói: “Đứa nhỏ đó là tôi sao?! “

Anh ta ở trong cơ thể Hà Gia Vinh đã lâu, rõ ràng coi mình và Hà Gia Vinh là một người. Bây giờ việc tìm kiếm thân phận của Hà Gia Vinh đã có hon: mối. Anh không khỏi vui mừng, nên không kiểm soát được bản thân cũng là điêu dễ hiểu.

“Ôi, anh nắm tay tiểu thư nhà tôi đau rôi kìa!” Song Nhi nhanh chóng kéo tay Lâm Vũ ra.

Lâm Vũ nhìn xuống, thấy trên cổ tay Sở Vân Ví có dầu tay hàn lên. Anh | lập tức xấu hỗ gãi gãi đầu: „ Thật xin lỗi cô Sở, tôi kích động rôi.”

“Không sao đâu Hà tiên sinh, đổi lại là người khác cũng vậy thôi.” Sở Vân Vi cười nhẹ, sau đó thở dài rồi nói: “Thật ra tôi cũng không rõ đứa nhỏ đó có phải là anh không. Vì tôi nghe nói hồi đó đứa nhỏ bị chêt đuối trên biển và được vớt sau đó.”

Vẻ mặt của Lâm Vũ đột nhiên thay đổi khi nghe thấy điều này. Nếu được người khác vót lên, vậy còn liên quan gì đên anh nữa đâu?

Nhìn thây Lâm Vũ thân thờ, Sở Vân Vị vội vàng nói thêm: “Mặc dù thân hình của đứa trẻ giông hệt đứa trẻ bị mắt tích. Và quần áo nó mặc cũng giỗng như khi nó mắt tích, nhưng: người ta nói da mặt của nó vì ngâm trong nước biển nên thối rữa rÔI, không nhìn rõ hình dáng lúc đầu.

Không thê chắc chăn đứa trẻ đó là con thất lạc của nhà họ Hà. Vì khi đó, công nghệ xét nghiệm ADN chưa vào Trung Quốc nên nhà Hà đã nhận đứa trẻ dựa vào hình dáng cơ thể của nó.”

Nói đoạn, cô ngắng đầu nhìn Lâm Vũ nói: “Cho đến khi gặp được anh và biết được anh là trẻ mồ côi. Tôi lại càng cảm thấy đứa bé đó có lẽ là giả.”

-_ “Vậy ý cô thì tôi mới là đứa con thất lạc của nhà họ Hà sao?” Lâm Vũ vội _ vàng nói.

“Tôi cũng không chắc.” Sở Vân Vi lắc đâu.

Lâm Vũ không khỏi thở dài. Đúng vậy, mọi thứ bọn họ vừa thảo luận chăng qua chỉ là giả thuyết. Có lẽ đứa nhỏ đó thực sự thuộc vê :. gia tộc họ Hà thì sao. Sở dĩ anh ta giỗng thiếu gia thứ hai của họ có lẽ chỉ là trùng hợp.

ˆVì vậy, theo ý tôi là anh nên vào Kinh Thành. Chỉ có vào Kinh, anh mới có thể thực sự tìm ra thân thế của mình”

Sở Vân Vi ra sức thuyết phục.

“Haiz, kiểm tra thế nào? Đi kiếm nhị lão gia họ Hà đó kiểm định quan hệ.

cha con sao?” Lâm Vũ không. khỏi lắc đầu cười khổ: “Tôi đoán họ sẽ nghĩ tôi là đồ thần kinh.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.