Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 116: Tức sự trữ nhân




Dịch giả: một người hay e thẹn nên giấu tên
Biên dịch: Melly ( sửa chút chút thôi )
Biên tập: binhbt
Các thương hộ Giang Chiết đang đứng đó tức thì xôn xao cả lên. Mấy năm gần đây địa vị của thương nhân xuống thấp, rất ít khi được kết giao với người trong quan trường. Hôm nay vị học sĩ đứng đầu Văn Hoa điện, thiên hạ đệ nhất tài học, Thượng thư bộ Hộ Từ Vị đại nhân lại tự thân đến đây, việc này cũng khiến thể diện của họ được đề cao rất nhiều.
Vu hội trưởng vội vàng lồm cồm bò dậy, Đào Đông Thành đang được Đào Uyển Doanh đỡ cũng vùng ra, nhanh chóng bước ra cửa nghênh đón.
Cái lão Từ Văn Trường này tới cũng thật là đúng lúc quá, Lâm Vãn Vinh quay mặt sang nhìn Tiêu Ngọc Nhược cười khẽ một tiếng.
Vừa nghe thấy Từ Vị đại nhân xuất hiện, Tiêu Ngọc Nhược trước tiên cảm thấy vừa sợ vừa mừng, sau đó trong lòng lại bắt đầu lo lắng. Từ Vị đại nhân tới đây thì sao chứ, cho dù ông ta yêu mến tài hoa của Lâm Tam, nhưng bản thân lại là mệnh quan triều đình, mà ở đây người ta đều đồng thanh chỉ trích Lâm Tam, ông ta có thể bênh vực được chăng?
Từ Vị mặc một bộ quan phục màu hồng, nét mặt vui vẻ, trên khuôn mặt gầy gò ẩn chứa nét uy nghiêm. Ông ta chậm rãi bước vào, theo sau còn có Phủ doãn Hàng Châu cùng mười vị quan viên lớn nhỏ của Chiết Giang.
Vu hội trưởng vội vàng cung kính hành lễ:
- Tham kiến Thượng thư đại nhân, tham kiến các vị đại nhân!
- Học trò là Đào Đông Thành, xin ra mắt Từ đại nhân, xin ra mắt các vị đại nhân.
Đào Đông Thành cũng hành lễ nói.
Mọi người đều biết Từ Vị chính là đệ nhất mưu thần của hoàng đế từ khi người còn chưa lên ngôi. Hiện giờ ông đã trở thành trụ cột của triều đình, quản lý ngân khố của cả nước, chính là cận thần thân tín nhất của hoàng đế Đại Hoa. Chỉ cần được ông ta để ý tới, việc rộng bước đường mây đương nhiên khỏi phải nghĩ.
Từ Vị gật đầu vui vẻ nói:
- Chư vị hội trưởng, chư vị đồng liêu, hãy mau miễn lễ!
Nhìn quanh một lượt, Từ Vị thấy Vu, Đào hai người mặt mũi sưng vù liền kinh ngạc hỏi:
- Nhị vị hội trưởng, việc này là sao vậy?
Quỳ sụp xuống đất, Vu hội trưởng vừa khóc rống lên vừa nói:
- Từ đại nhân, xin người hãy làm chủ cho tiểu nhân, làm chủ cho thương hội hai vùng Giang Chiết chúng ta.
Đào Đông Thành cũng vội quỳ xuống hùa theo Vu hội trưởng:
- Xin đại nhân làm chủ cho đệ tử!
Từ Vị ngạc nhiên hỏi:
- Hai vị sao lại làm thế, hãy mau đứng lên nói rõ ràng. Các vị là chấp chưởng thương hội hai vùng Giang Chiết, chính là long đầu của biết bao con người, sao lại trở nên thế này?
Lão Vu lau nước mắt đưa ngón tay núc ních chỉ về phía Lâm Vãn Vinh:
- Đại nhân, đều là do tên Lâm Tam gia đinh của Tiêu gia kia. Không chỉ vũ nhục hai thương hội, hắn còn đánh hội đồng tiểu nhân và Đào công tử cũng như nhiều thủ hạ trong bản hội nữa. Điều đó quả thực khiến cho giới thương nhân tại đây nhục nhã đến cùng cực, xin đại nhân hãy làm chủ cho bọn tiểu nhân.
Lâm Vãn Vinh nghe vậy chỉ biết chửi thầm. Tên mập này quả thực là vô sỉ, lão tử rõ ràng chỉ đánh có hai người các ngươi, thế nhưng lại trở thành đánh bao nhiêu người, thể loại này còn vô sỉ hơn cả mình.
Từ Vị "à" một tiếng, liếc mắt nhìn Lâm Vãn Vinh, đoạn quay sang Vu, Đào hai người cất tiếng hỏi:
- Theo như ý Vu hội trưởng vừa nói, một mình vị tiểu huynh đệ này đánh hội đồng ngươi và Đào công tử cùng nhiều người trong quý hội phải không?
Vu hội trưởng nghiến răng đáp:
- Đúng vậy, xin đại nhân vì chúng tiểu nhân mà làm chủ.
Từ Vị nói:
- Đâu sẽ có đó, để lão hủ hỏi rõ ràng sự tình xong, đương nhiên sẽ công bằng phán xét. Theo như ý của Vu hội trưởng, tên gia đinh Lâm Tam này đánh hội đồng Vu hội trưởng, Đào công tử và nhiều người khác, tức là một mình hắn đánh hội đồng các ngươi, có phải thế không?
- Vâng, vâng, vâng!
Vu hội trưởng vội vàng thừa nhận.
- Các vị huynh đệ trong hội ở đây đều có thể làm chứng.
- Một người đánh hội đồng nhiều người?
Từ Vị hỏi với vẻ nghi hoặc. Bước hai bước tới trước mặt Lâm Vãn Vinh, ông bật cười một tiếng rồi nói tiếp:
- Lâm tiểu ca, mấy vị này vừa rồi nói có thật không?
Lâm Vãn Vinh còn chưa kịp trả lời, Tiêu Ngọc Nhược đã vội mở miệng đáp:
- Từ đại nhân, việc hôm nay là do Tiêu gia bọn ta mà ra, không liên quan đến Lâm Tam, vạn lần trách phạt đều do Tiêu gia gánh chịu.
Từ Vị nhìn Tiêu Ngọc Nhược hỏi:
- Ngươi là đại tiểu thư nhà họ Tiêu phải không?
Đại tiểu thư hành lễ đáp:
- Chính là tiểu nữ!
Từ Vị nhìn nàng thở dài nói:
- Giống, giống, thật là giống quá!
Đại tiểu thư ngẩn người nhìn Từ Vị, không hiểu ông ta nói vậy là ý gì.
Từ Vị khẽ than:
- Tiêu đại tiểu thư, Quách tiểu thư nương thân ngươi mấy năm nay có khỏe không?
Tiêu Ngọc Nhược sững người một chút. Vị Từ đại nhân này lại gọi nương thân nàng là Quách tiểu thư, tựa hộ giữa hai người có quen biết, nên cũng không hiểu nên trả lời ra sao!
Lâm Vãn Vinh hiểu ý của ông ta, thấy nàng ta ngây ngốc đứng đó bèn khẽ kéo tay áo nàng một cái. Tiêu Ngọc Nhược giật mình, vội vàng cung kính hành lễ nói:
- Nương thân rất khỏe, tạ ơn đại nhân đã quan tâm!
Từ Vị bùi ngùi thở dài:
- Cô bé chớ có kỳ quái, năm xưa lão hủ cùng với nương thân ngươi cũng có quen biết một chút, đối với vị Quách tiểu thư thông minh tài trí trong lòng ta hết sức bội phục. Ngày đó tại kinh thành từ biệt nàng, ngoảnh đi ngoảnh lại đã hơn hai mươi năm vụt qua. Hôm nay thấy được hậu nhân của người xưa, thực khiến cho lòng người cảm hoài không thôi.
Hóa ra vị Từ đại nhân này lại có chút giao tình với nương thân của mình, Tiêu Ngọc Nhược biết vậy cũng cảm thấy yên lòng một chút. Nàng không hy vọng được bênh vực, chỉ mong ông ta công chính vô tư là tốt rồi.
Từ Vị cười nói:
- Tiêu đại tiểu thư, ngươi tuy là hậu nhân của người xưa, nhưng việc hôm nay có người tố cáo Tiêu gia nên lão hủ cũng không thể thiên vị được, chỉ có thể làm việc một cách công bằng, tiểu thư chớ phiền trách.
Tiêu Ngọc Nhược vội đáp:
- Tiểu nữ không dám đòi hỏi gì nhiều, chỉ mong đại nhân vô tư giải quyết việc này là đã thỏa tâm nguyện rồi.
Vu hội trưởng và Đào Đông Thành đang run rẩy sợ hãi vì nghe loáng thoáng Tiêu gia với Từ đại nhân là cố nhân năm xưa, lại thấy ông ta tựa hồ không có ý thiên vị nên mới yên tâm được một chút.
Từ Vị gật đầu đồng ý rồi quay sang Lâm Vãn Vinh hỏi:
- Lâm tiểu ca, hai vị này nói có đúng hay không? Có thực là ngươi đánh hội đồng mấy người bọn họ không?
Lâm Vãn Vinh ra vẻ mơ hồ đáp:
- Đánh hội đồng? Đâu có đâu? Từ đại nhân, một mình tiểu dân làm sao có thể đánh lại cả một đám người chứ? Cho dù tiểu dân có ba đầu sáu tay đi chăng nữa cũng không làm nổi đâu.
Từ Vị lại gật đầu, đoạn quay người nhìn lão béo nói:
- Vu hội trưởng, một mình gã Lâm Tam này mà muốn đánh với bao nhiêu người các ngươi, cho dù hắn dùng cả tay lẫn chân hay tứ chi cùng lên cũng khó mà làm được, có phải là ngươi nhớ lầm chăng?
Lão Vu béo trên trán mồ hôi chảy ròng ròng, đều là do hắn quá thổi phồng mà nên, lại nói cái gì mà đánh lộn, liền vội vàng sửa lại lời nói:
- Đại nhân, là tên Lâm Tam này đánh tiểu nhân đầu tiên, sau đó là đánh đập Đào công tử, mọi người ở đây đều có thể làm chứng.
Đào Đông Thành lập tức tiếp lời:
- Vu hội trưởng lời lời đều là sự thật, đệ tử xin lấy tính mạng cả nhà ra đảm bảo.
Từ Vị "ừm" một tiếng nói:
- Nghĩa là không phải đánh hội đồng mà là đánh từng người một, có phải thế không?
Lần này lão Vu béo cũng đã khôn ra, miệng đáp vội:
- Đại nhân, chính là Lâm Tam ra tay trước, bọn tiểu nhân không hề đánh trả nên mới bị hắn làm cho ra nông nỗi này.
- Ra là vậy! Lâm Tam, vừa rồi ngươi có ẩu đả với mấy người Vu hội trưởng đây không?
Từ Vị quay mặt nhìn Lâm Vãn Vinh hỏi.
- Không thể nói là ẩu đả được, đó đơn giản chỉ là bàn luận một chút thôi. Những người quen biết đều hiểu rằng tiểu dân thích nhất là dùng đức độ để thu phục người khác.
Lâm Vãn Vinh sống sượng đáp.
Tên Lý chưởng quỹ lập tức kêu lên:
- Đừng có nói bậy! Bọn ta chính mắt nhìn thấy ngươi đánh đập Vu hội trưởng với Đào công tử, giờ còn muốn nói láo sao?
Từ Vị gật đầu, thanh âm cũng tăng lên nhiều:
- Lâm Tam, ngươi biết tội chưa? Sao ngươi dám đánh hai người Vu hội trưởng?
Lâm Vãn Vinh còn chưa kịp đáp, Vu hội trưởng đã vội cướp lời:
- Từ đại nhân, chúng tiểu nhân chỉ là cùng với Tiêu gia thương thảo việc kinh doanh, đến hồi gay cấn mới có một lời bất hòa, vậy mà tên Lâm Tam kia đã đánh người, xin đại nhân minh xử!
Từ Vị "à" một tiếng tỏ vẻ đã hiểu ra vấn đề:
- Vu hội trưởng, nơi này là đất Chiết Giang, một tên gia đinh nhỏ xíu như Lâm Tam không quyền không thế lại dám đánh đập các người? Hắn thật quá ngông cuồng rồi, không thể tha được.
Đứng đằng xa nghe cũng không chịu được nữa, Lưu Nguyệt Nga nhảy dựng lên nói:
- Từ đại nhân xin đừng nghe những lời bịa đặt, là bọn Vu hội trưởng ngang ngược bá đạo hiếp người quá đáng, Lâm Tam phẫn nộ không nhịn được mới phải phản kích.
Lưu Nguyệt Nga nói một tràng như pháo nổ liên thanh, đem chuyện thương hội Hàng Châu ép buộc Tiêu gia thế nào, Đào Đông Thành giúp kẻ xấu làm việc ác cũng như thương hội Kim Lăng yếu hèn ra sao, năm mười mười lăm nói liền một mạch.
Đừng trông bộ dạng bên ngoài thô kệch, thực ra nàng ta rất tinh minh, lúc đề cập đến việc thương hội Hàng Châu uy bức bá đạo đã kể lại hết sức tỉ mỉ. Khi nói đến đoạn Lâm Vãn Vinh đánh người, nàng đều nhấn mạnh là do Lâm Tam phẫn nộ không chịu nổi mới phải ra tay, bằng không một tên gia đinh nho nhỏ như thế dù có ngang ngược đến đâu cũng chẳng dám trên sân ẩu đả với hai vị đứng đầu này.
Từ Vị nghe xong ánh mắt nheo lại, không ai đoán ra ông ta đang nghĩ gì. Lâm Vãn Vinh vốn là kẻ thông minh liền hiểu được mấy câu lão Từ này vừa nói bao hàm nhiều tri thức và huyền cơ.
Từ Vị nhướng mày nhìn lão Vu béo hỏi:
- Vu hội trưởng, có việc này không?
Vu hội trưởng vội trả lời:
- Đại nhân xin chớ hiểu lầm, thương hội Hàng Châu của tiểu dân tuyệt đối không có ý ép người, chỉ là muốn cùng đại tiểu thư thương lượng chuyện kinh doanh một chút mà thôi.
- Thương lượng?
Lâm Vãn Vinh cười hăng hắc nói:
- Vu hội trưởng, thế nào gọi là thương lượng vậy? Yêu cầu Tiêu gia nhường quyền kinh doanh một tỉnh cho Lý chưởng quỹ, nếu không thì họ không được kinh doanh tại Hàng Châu, chẳng lẽ việc đó chính là "thương lượng" của Vu hội trưởng sao?
Vu hội trưởng lắp bắp mấy tiếng qua quít chứ cũng không dám phủ nhận.
Quay sang Từ Vị, Lâm Vãn Vinh ôm quyền nói:
- Từ đại nhân, người là Thượng thư bộ Hộ đương nhiên hiểu đạo lí của việc kinh doanh, đây chính là đại kế thiên hạ dân sinh. Trong kinh doanh không những cần có tài năng cũng như kỹ xảo, còn phải hết sức cạnh tranh lẫn nhau mới có thể thúc đẩy việc buôn bán phát triển mau chóng, làm phồn vinh cho Đại Hoa ta. Vu hội trưởng chỉ lo tư lợi, tầm nhìn quá ngắn, lại sử dụng đủ loại thủ đoạn ngăn chặn việc làm ăn của người khác. Nếu ai cũng giống như vậy, nếu sự việc cứ tiếp tục như thế này, chẳng những dân chúng Hàng Châu với Chiết Giang không thể được sử dụng những sản phẩm mới nhất, mà đến cả không khí tự do mậu dịch cũng bị đè nén chẳng ngóc đầu lên nổi. Lúc đó việc kinh doanh sẽ như thuyền bơi ngược dòng không tiến mà lùi. Dưới áp lực này, thương nghiệp của một tỉnh Chiết Giang làm sao có thể phát triển cho được? Còn vị Đào công tử của Kim Lăng thương hội, bản thân chính là hội trưởng mà không chịu suy nghĩ cho thương hội mình, chỉ nhăm nhe cùng Vu hội trưởng cấu kết để bài xích Tiêu gia. Chẳng biết tại sao mọi người lại để hắn to gan lớn mật đến vậy, mặc hắn hiếp đáp kẻ khác như thế? Phát triển mậu dịch, cổ vũ cạnh tranh, đó chính là đường lối đúng đắn. Ngang ngược bá đạo chèn ép người khác, đó chính là phá hoại căn cơ kinh doanh của Đại Hoa ta, vạn lần không thể dung túng!
Một bài phát biểu hùng hồn, đem tội chèn ép tiêu cực trong kinh doanh đưa lên đến tận cùng, mọi người nghe xong đều mơ mơ hồ hồ, tựa hiểu tựa không.
Sắc mặt nghiêm lại, Từ Vị nhìn Vu béo hỏi:
- Vu hội trưởng, Lâm Tam nói có đúng không?
Thấy hắn không dám hé môi, Từ Vị lại quay sang nhìn Đào Đông Thành nói:
- Đào công tử không biết nhận xét thế nào?
Đào Đông Thành cũng chẳng nói nên lời. Đào Uyển Doanh thay ca ca mình biện giải:
- Từ đại nhân, tên Lâm Tam này ăn nói bậy bạ, vu hãm ca ca của tiểu nữ, xin đại nhân làm chủ!
Từ Vị "hừ" mạnh một tiếng nói:
- Hai ngươi có miệng sao không nói? Lâm Tam kia đánh người là thật, nhưng hắn nói các ngươi chèn ép người khác cũng chẳng sai, phải không?
Mọi người không ai dám lên tiếng, Từ Vị than:
- Giang Chiết chính là căn cơ kinh tế giúp thiên hạ hưng thịnh của Đại Hoa ta. Hôm nay là ngày hội hàng năm của các thương gia hai vùng, hoàng thượng hết sức coi trọng mới đặc biệt ủy phái lão hủ tới gặp mặt để tìm hiểu xem trong việc kinh doanh các vị có gặp khó khăn gì không! Đâu ngờ là lại có sự tình như vậy xuất hiện, quả thực khiến cho lão hủ vô cùng thất vọng.
Uy danh của Từ Vị vốn lan xa, khí thế đương nhiên không thể coi thường, sau mấy lời của ông ai nấy đều ngậm miệng không dám nói gì.
Từ Vị "hừ" một tiếng rồi quay sang nói với phủ doãn Hàng Châu:
- Cổ đại nhân, theo như luật lệ của Đại Hoa ta, hành hung người khác là tội gì?
Vu béo cùng Đào Đông Thành tuy là hội trưởng nhưng hai thương hội Giang Chiết cũng chỉ là tổ chức của thường dân. Việc Lâm Vãn Vinh đánh hai người bọn họ cũng không thể tính như đánh mệnh quan triều đình được, cao nhất cũng chỉ bị buộc tội là hành hung nhân sĩ mà thôi.
- Theo như điều luật của Đại Hoa ta, đánh đập người khác, nhẹ thì phạt trượng, nặng thì vào tù. Căn cứ vào sự việc Lâm Tam ẩu đả hai vị hội trưởng, ít nhất phải phạt hai trăm trượng.
Cổ đại nhân đáp.
Từ Vị lại hỏi:
- Chèn ép người khác, nhiễu loạn kinh doanh, vậy phải trị tội như thế nào?
- Dựa theo luật của Đại Hoa, chèn ép kẻ khác, nhẹ thì tịch thu gia sản, nặng thì đày đi sung quân.
Phủ doãn Hàng Châu đáp.
Lão Vu béo sắc mặt tái nhợt, Đào Đông Thành cũng cắn cắn răng không dám lên tiếng. Tội danh nhiễu loạn kinh doanh này thật không nhỏ. Cả hai vốn hoành hành tại Kim Lăng và Hàng Châu đã quen, làm gì có ai dám gây khó chứ? Nào ngờ lão Từ Vị này lại không hề lưu lại chút thể diện cho người khác, một chiêu xuất ra ép cho bọn chúng không kịp ứng phó.
Đại tiểu thư đứng theo dõi nãy giờ, nghe lời Từ Vị vừa nói trong lòng cũng hết sức vui mừng, nhịn không được đưa mắt nhìn Lâm Tam, chỉ thấy hắn đang tủm tỉm cười tựa hồ sớm đã biết trước chuyện này.
Từ Vị than dài:
- Lâm Tam nói đúng, mà Vu hội trưởng cùng Đào công tử chính là lương đống của Đại Hoa ta, việc chèn ép người khác kia cũng là sự thật. Cổ đại nhân, theo ý kiến của ông việc này giải quyết sao cho hay đây?
Phủ doãn Hàng Châu đáp:
- Từ đại nhân, theo như ý kiến của ti chức, hai vị hội trưởng đây vốn không đúng trước, nhưng Lâm Tam đánh người cũng là làm sai, chi bằng để cho ba người bọn họ hiểu ra đúng sai mà cố gắng phản tỉnh, việc to hóa nhỏ là hay nhất.
Lão Phủ doãn Hàng Châu này hiển nhiên đã hiểu thấu ý tứ của Từ Vị, rõ ràng là có ý khuyên nhủ ba người hòa giải với nhau. Kỳ thật nếu luận tội danh, việc Lâm Tam phải ăn đòn khó tha, nhưng tội trạng của hai vị hội trưởng kia cũng không nhỏ.
Từ Vị khẽ cười hỏi:
- Cứ vậy đi, không biết ý của hai vị hội trưởng thế nào?
Lão Vu béo không dám nói gì, Đào Đông Thành nghiến răng đáp:
- Đại nhân đã khai ân như vậy, đệ tử cũng không dám nhiều lời. Có điều về việc Lâm Tam đánh đệ tử với Vu hội trưởng, cảm giác cá nhân có thể không để ý đến, nhưng còn thể diện của hai thương hội Giang Chiết thì sao? Đại nhân không nhắc đến sai lầm của chúng đệ tử, đệ tử hết sức cảm kích, chỉ là Tiêu gia quá khinh rẻ hai thương hội, đệ tử thân là hội trưởng thương hội Kim Lăng cũng không thể ngồi yên mà nhìn được. Hôm nay nhân dịp có đại nhân ở đây, đệ tử muốn đề nghị được cùng Tiêu gia tỉ thí một trận thật công bằng.
Từ Vị cảm thấy hết sức hứng thú hỏi:
- Ồ! Tỉ thí cái gì?
- Văn đấu vũ công!
Đào Đông Thành trả lời dứt khoát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.