Cự Long Thức Tỉnh

Chương 981:




Chương 981

Lục Hi cười lạnh: “Mày tưởng rằng mình là người duy nhất hiểu được tiếng rồng à?”

“Chủ nhân thật sự quá vĩ đại mà, vậy mà còn hiểu được tiếng rồng, sớm biết ngài là một sự tồn tại vĩ đại như vậy thì ngay lần đầu tiên ta đã ngoan ngoãn thần phục dưới chân ngài, làm sao còn dám khiêu khích ngài đây?”

Donbakara lập tức tâng bốc.

Gương mặt Lục Hi lạnh tanh không lộ chút cảm xúc nhưng trong lòng lại đang thầm đắc ý, không phải ai cũng có năng lực khiến Donbakara khuất phục.

Mà Lục Hi không giết chết nó dùng làm vật hiến tế chủ yếu là cân nhắc tới việc Donbakara đã không còn là một linh thú bình thường nữa, trí tuệ của nó hoàn toàn giống với loài người và có tiềm lực tiến hóa thành một con rồng khổng lồ cấp cao, nếu cứ như vậy giết đi thực sự có phần đáng tiếc.

Tuy rằng hiện tại trông có vẻ có chút tổn hại nhưng một khi đợi nó chân chính khôn lớn thành rồng, nhất định sẽ có giúp sức rất lớn, về lâu dài sẽ cực kỳ có lợi cho bản thân, cho nên Donbakara cũng may mắn nhặt được một cái mạng trở về.

Lục Hi nói tiếp: “Phỏng chừng với năng lực của mày ắt hẳn cũng biết được uy lực của lời nguyền máu vừa rồi, sau này nên làm thế nào mày tự mình suy nghĩ cho kỹ đi”.

“Ta biết thưa chủ nhân, lời nguyền máu này là ma pháp tiếng rồng, từ nay về sau, ta và ngài sẽ có mối liên hệ linh hồn với nhau, chỉ với một ý nghĩ của ngài liền có thể hủy diệt thần hồn của ta, tuy nhiên với sự vĩ đại và lòng nhân từ của chủ nhân, ngài nhất định sẽ không làm như vậy, có đúng không?”, Donbakara lè lưỡi đáp.

Lục Hi vừa tức giận vừa buồn cười, anh chỉ đành lắc đầu.

Sau đó, anh liếc mắt nhìn đám người Burns đang nằm trên đất, mặc dù họ bị thương nghiêm trọng nhưng thể chất của Huyết tộc cũng vô cùng dũng mãnh, những vết thương này chưa đến mức khiến họ tử vong, cho họ một chút thời gian liền có thể hồi phục lại.

Đặc biệt là Burns, sau khi uống máu của bản thân khiến lực phục hồi của ông ta càng thêm kinh người, chắc hẳn không lâu nữa sẽ bình phục nguyên trạng nên Lục Hi cũng không lo lắng thêm nữa.

Lục Hi lúc này mới nhìn Donbakara nói: “Bây giờ dẫn tao tới sào huyệt của mày, ông đây muốn nhìn xem nơi đó còn có những thứ gì”.

Donbakara nghe vậy lập tức dịu ngoan cúi chiếc đầu vẫn luôn đặt dưới mặt đất: “Mời chủ nhân lên, ta sẽ đưa người đến đó”.

Lục Hi giẫm lên cái đầu khổng lồ của Donbakara rồi bước tới phần lưng đứng vững, chỉ thấy Donbakara giương cánh bay vút vào không trung về phía miệng núi lửa.

Càng tiếp cận gần miệng núi lửa, một mùi lưu huỳnh nồng đậm cũng theo gió truyền tới khiến Donbakara rên lên một cách thoải mái.

Không lâu sau họ đã ở trên miệng núi lửa, Donbakara hạ cánh xuống một miệng núi hình tròn.

Nhiệt độ ở đây hơn một nghìn độ C, cho dù sắt thép cũng sẽ bị tan chảy, với thể chất của Lục Hi cũng cảm thấy nóng như thiêu đốt nên anh khẽ vận chuyển pháp lực chống cự lại cái nóng hầm hập này mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Sau đó anh lập tức hạ mắt nhìn xuống dưới.

Chỉ thấy đây là một cái hố hình tròn, đường kính bốn mươi mét, phía dưới sâu thẳm không thấy đáy đang nung chảy magma nóng bỏng, lâu lâu lại xuất hiện bọt khí, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể phun trào vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.