Chương 918
Nhưng bây giờ Ôn Nhất Hàng đã không lo được nhiều như vậy, ông ta không thể nhìn nổi nhà họ Ôn bị người khác nhạo báng, trở thành trò cười cho người trong giang hồ.
Lúc này, Ôn Nhất Hàng nói: “Mấy người quay về trấn an các phòng, bảo bọn họ đừng suy nghĩ gì cả, tôi sẽ đến núi Thiên Đài mời lão tổ ra tay, chém chết Lục Thiên Hành, khôi phục lại uy danh nhà họ Ôn, để cho người đời biết được thực lực kinh khủng truyền thừa mấy trăm năm của nhà họ Ôn”.
Ôn Nhất Hàng tin rằng chỉ cần lão tổ xuất hiện thì sẽ khiến nhân gian kinh hãi, ngay cả ánh hào quang của gia tộc khác cũng sẽ bị nhà họ Ôn bao trùm.
Núi Thiên Đài.
Trên đỉnh núi Hoa Đỉnh cao nhất trong dãy núi Thiên Đài có một miếu thờ nhỏ tên là miếu Vô Danh.
Lúc này, trong sân nhỏ của miếu Vô Danh, một lão giả có chòm râu dài trắng như tuyết, người mặc áo xanh, ông ta đang chăm sóc một cây đào trong sân.
Cây đào này cao chừng hơn năm mét, tán lá xòe ra cũng phải bảy tám mét, thoạt nhìn có niên đại mấy trăm năm.
Điều kỳ lạ chính là cây đào vốn dĩ nở hoa vào mùa xuân tháng ba tháng tư, bây giờ mới tháng chín mùa thu, cây đào này đã nở hoa vô cùng rực rỡ.
Chỉ cây đào này thôi cũng đã tô điểm cho toàn bộ sân nhỏ, giống như bước vào chốn bồng lai tiên cảnh.
Còn lão giả áo xanh kia thoạt nhìn đã tám mươi chín mươi tuổi, lúc này ông ta đang khom người nhổ chùm cỏ dại dưới gốc đào.
Bỗng nhiên, lão giả khẽ thở dài, ném cỏ dại trong tay sang một bên, ông ta lắc đầu, sắc mặt dường như có chút không vui.
Đúng lúc ấy, bên ngoài truyền đến đến một giọng nói.
“Ôn Nhất Hàng nhà họ Ôn cầu kiến lão tổ”.
Lão giả nhàn nhạt nói: “Vào đi”.
Lúc này hai cánh cửa gỗ vốn đóng chặt liền tự động mở ra, Ôn Nhất Hàng đi vào.
Ông ta vừa vào liền lập tức quỳ sụp xuống đất, dập đầu nói: “Ôn Nhất Hàng bái kiến lão tổ”.
“Đứng lên đi, lão giả quan sát cây đào rồi nói”.
“Dạ”.
Ôn Nhất Hàng đáp lại một tiếng, lúc này mới dám đứng lên.
Ông ta đứng hồi lâu vẫn không thấy lão tổ đoái hoài gì đến mình, vì vậy ông ta cắn răng nói: “Lão tổ, nhà họ Ôn xảy ra chuyện rồi”.
“Ồ, vậy sao”.
Lão giả nhàn nhạt đáp lại, nhưng vẫn không liếc nhìn ông ta.
Ôn Nhất Hàng nhìn bóng lưng lão tổ, trên mặt ông ta hiện vẻ chần chừ, cuối cùng vẫn nói ra.
“Lão tổ, hôm trước tôi gặp phải một cuồng đồ tên Lục Thiên Hành, người này đã giết Ảnh Sát của chúng ta, anh ta chính là người một tay ông dạy dỗ, tôi bất đắc dĩ mới hẹn chiến với tên đó, nhưng không ngờ người này sức chiến đấu quá mạnh, nên tôi thua rồi”.
Ôn Nhất Hàng cúi đầu nói ra những lời này, ông ta cũng không dám nhìn lão tổ một cái.
Nhưng ông ta lại nghe thấy lão tổ nói: “Giết thì cũng giết rồi, thua cũng thua rồi, cái này có gì đâu, thế gian này không có trường sinh bất lão, cũng không có tướng quân lúc nào cũng chiến thắng. Có mỗi thế này mà đáng để ông chạy tới đây tìm tôi?”