Cự Long Thức Tỉnh

Chương 895:




Chương 895

Bốn người nhìn thấy Lục Hi đến ranh giới Châu Hàng, bên cạnh anh vẫn không có ai, trên mặt bọn chúng đều lộ ra vẻ thâm độc. Nơi này chính là đại bản doanh của nhà họ Ôn.

Trong lòng bọn chúng đã tính sẵn nên dùng bao nhiêu thủ đoạn tàn nhẫn để anh hoàn toàn hối hận, đắc tội với người nhà họ Ôn là hành động rất ngu xuẩn.

Lúc này, bốn người đi theo Lục Hi xuống tàu, đi một đoạn đường ra phía ngoài nhà ga.

Lục Hi ra khỏi bến tàu, anh cũng không gọi xe, mà bước chầm chậm trên đường. Đúng lúc đó, hai chiếc xe thương vụ Mercedes-Benz màu đen chợt dừng lại trước mặt Lục Hi.

Lục Hi dừng bước, lẳng lặng chờ.

Lúc này, từ trên xe có một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi đi xuống, tóc húi cua, mặt đầy sắc bén, hắn ta bước xuống xe, ngang tàng đứng trước mặt Lục Hi.

Đồng thời, bốn người theo sau Lục Hi cũng chạy đến nói với người đàn ông tóc húi cua: “Chú hai, là hắn đánh chúng cháu”.

Người đàn ông nhìn Lục Hi, hắn ta chậm rãi nói: “Lên xe đi”.

Cùng với lời người đàn ông nói, từ trên hai chiếc xe có mười mấy người bước xuống, bọn chúng vây xung quanh Lục Hi.

Lục Hi than thở một tiếng, anh ngoan ngoãn lên xe.

Người đàn ông tóc húi cua hừ lạnh một tiếng, hắn ta cũng xoay người lên xe.

Bốn thanh niên nhà họ Ôn liếc thấy Lục Hi thức thời như vậy, bọn chúng cười lạnh, ở trước mặt chú hai đầy uy thế, làm gì có ai dám láo xược, dù là kẻ điên thì cũng vậy thôi.

Ngay sau đó, tất cả người nhà họ Ôn lên xe, hai chiếc Mercedes rời đi.

Trên xe.

Người đàn ông tóc húi cua nhìn Lục Hi, Lục Hi cũng nhìn ông ta.

“Mày có biết người mày đánh là người nhà họ Ôn không”, người đàn ông tóc húi cua thản nhiên nói.

Lục Hi gật đầu đáp: “Biết”.

“Vậy mày có biết nhà họ Ôn ở Giang Chiết đại diện cho cái gì không?”

“Hình như là dáng vẻ rất có quyền thế”.

“Nếu biết, sao mày còn dám ra tay?”

“Bọn chúng say rượu ồn ào trên tàu, khiêu khích cảnh sát, lại còn hút thuốc gây nguy hại đến an toàn công cộng. Nếu như anh là trưởng bối của cậu ta, chắc hẳn cũng sẽ dạy dỗ cậu ta như vậy, tôi chỉ là thay mặt dạy dỗ bọn chúng một chút thôi, anh nên cảm kích tôi mới phải chứ”.

“Hừ, dù chúng nó có gì không đúng cũng là do nhà họ Ôn bọn tao giải quyết, mày tưởng ai cũng có thể động đến người nhà họ Ôn sao?”

“Aiz”, Lục Hi thở dài đáp: “Từ trước đến nay nhà họ Ôn các người làm việc vẫn luôn ngang ngược như vậy hả?”

Người đàn ông kiêu ngạo nói: “Nhà họ Ôn bọn tao oai phong chiếm đóng ở Giang Chiết mấy trăm năm, đương nhiên có quy tắc của riêng mình, dù ngang ngược thì sao chứ”.

Lục Hi nghe xong liền lắc đầu thở dài: “Vậy tôi không còn gì để nói”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.