Cự Long Thức Tỉnh

Chương 872:




Chương 872

Vân Khả Thiên cũng không quan tâm, dù sao bản thân không đi làm mà ra ngoài làm chút chuyện mà không có người bàn tán sau lưng cũng không tệ lắm, từ góc nhìn của người khác đây là những việc gian khó muôn phần nhưng rơi vào tay Vân Khả Thiên lại như nước chảy thành sông

Vốn dĩ hội chỉ có thể nộp đơn xin lên hội đồng thành phố, nhưng Vân Khả Thiên ngại phiền phức nên đã trực tiếp đến văn phòng tỉnh đề xuất với Trương Vệ Quốc.

Trương Vệ Quốc vừa thấy người tới yêu cầu là Vân Khả Thiên thì không nói hai lời liền phê chuẩn nhưng Vân Khả Thiên lại không hề biết thỏa mãn mà nhất định yêu cầu Trương Vệ Quốc duyệt thêm năm triệu tệ với lý do là lần tới sẽ không quấy rầy ông ta nữa.

Trương Vệ Quốc không biết nên khóc hay nên cười chỉ có thể khuyên giải anh ta, nhưng Vân Khả Thiên vô lại không đi khiến ông ta rất đau đầu.

Vân Khả Thiên nghe nói Trương Vệ Quốc không muốn phê chuẩn, đang muốn tiếp tục ăn vạ thì đột nhiên chuông điện thoại reo vang, liếc mắt thấy hiển thị hai chữ Lục Hi liền vội vã nghe máy.

“Alo, anh Lục có chuyện gì sao?”

“Là thế này, tôi muốn mời Cục trưởng Cục Tài chính thành phố dùng bữa, anh thấy có được không?”

Vân Khả Thiên nghe vậy thoáng do dự: “Anh Lục, tôi không quen thuộc với Cục thành phố, anh xem giám đốc sở tài chính tỉnh có được không?”

Lục Hi nghe được lời này không kìm được phì cười: “Được, các anh tới phòng 108 khách sạn Khải Thịnh đi, chuyện bên này có chút gấp”.

“Không vấn đề, anh Lục, tôi đang ở văn phòng tỉnh sẽ lập tức tới ngay”.

Vân Khả Thiên nói xong, lập tức hướng về phía Trương Vệ Quốc và nói: “Chú Trương, cháu cũng không làm khó chú, cháu không cần năm triệu kia, buổi trưa cháu mời chú ăn cơm”.

Trương Vệ Quốc mí mắt rủ xuống thấp, che giấu nhịp tim đang đập nhanh của mình: “Cùng với ai? Cháu nên biết chúng ta không thể tùy tiện ăn cơm với người ngoài”.

Vân Khả Thiên cười một tiếng nói: “Chú yên tâm, anh Lục chú biết chứ, ăn một bữa cơm với ân nhân cứu mạng của bố cháu cũng không có gì đâu”.

Trương Vệ Quốc trong lòng kinh ngạc, ông ta thầm nói: “Quả nhiên là cậu ta”.

Khi nghe Vân Khả Thiên gọi “anh Lục”, ông ta đã lưu tâm.

Bởi vì gần đây ở tầng lớp cấp cao bọn họ có một bí mật trong lòng hiểu nhưng không công bố, đó chính là chàng thanh niên họ Lục ở Tây Kinh có sức mạnh cực lớn, ngay cả ông trùm như Vân Thắng Quốc cũng vô cùng cung kính với anh.

Mọi người rối rít suy đoán, người này chắc là một người phát ngôn của một ông trùm Thượng Kinh nào đó được phái tới Tây Kinh phát triển, nếu không thì không ai có thể khiến Vân Thắng Quốc cung kính như vậy.

Lúc này, Trương Vệ Quốc nghe thấy quả thật là anh Lục, ông ta đè xu0'ng niềm vui trong lòng, nhưng trên mặt không chút dao động nói: “Nếu là ân nhân cứu mạng của bố cháu, vậy thì nên ăn một bữa”.

“Vậy đi thôi ạ, anh Lục đang ở bên đó chờ rồi”, Vân Khả Thiên kéo Trương Vệ Quốc đi, dáng vẻ gấp gáp.

Trương Vệ Quốc nói: “Chú thay quần áo đã, ăn cơm mặc đồng phục sao ăn được”.

“Aiz, đều là người nhà mình, để ý nhiều như vậy làm gì”, Vân Khả Thiên không nói lời nào, lôi Trương Vệ Quốc đi luôn.

Trương Vệ Quốc không biết làm sao, ông ta vừa đi vừa tò mò hỏi: “Anh Lục kia sao lại là ân nhân cứu mạng của bố cháu?”

“Chuyện này để lên xe cháu từ từ nói với chú”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.