Cự Long Thức Tỉnh

Chương 836:




Chương 836

Sáng hôm sau.

Khi Trương Nguyệt Nguyệt tan làm thì lén tới gặp Mục Trung Hoa một chút, tâm sự vài câu rồi mới lưu luyến về nhà. Tối hôm qua cô ấy về nhà muộn nên đã bị mắng, hôm nay không dám về muộn nữa.

Trương Nguyệt Nguyệt đem tâm tình ngọt ngào về nhà, chỉ thấy bố mẹ mình đang nghiêm túc ngồi trong phòng khách.

“Bố, mẹ hôm nay về sớm vậy ạ”, Trương Nguyệt Nguyệt cười hỏi.

Lúc này, mẹ Trương Nguyệt Nguyệt là Kiều Ngọc Nhi nghiêm nghị nói: “Mày qua đây cho mẹ”.

Trương Nguyệt Nguyệt hơi giật mình, chậm rãi đi qua, cẩn thận hỏi: “Sao vậy mẹ?”

Trương Nguyệt Nguyệt cắn răng im lặng, không nói câu nào.

Lúc này, bố của Trương Nguyệt Nguyệt là Trương Bảo Khôn lạnh lùng nói: “Có phải con đi chơi với thằng khốn Mục Trung Hoa kia không?”

Trương Nguyệt Nguyệt chỉ im lặng, không nói tiếng nào.

Kiều Ngọc Nhi thấy vậy thì tức tối chỉ vào mặt Trương Nguyệt Nguyệt, mắng rằng: “Mày làm mẹ tức chết mất thôi. Đã bảo không được yêu nó mà mày cứ không nghe, bây giờ lại còn ra ngoài lêu lổng với nó, đúng là muốn bố mẹ tức chết mà”.

“Con cái gì mà hư đốn”, Trương Bảo Khôn lạnh giọng nói: “Bố mẹ chỉ có một đứa con là con thôi, gia nghiệp còn chờ con kế thừa đấy. Mục Trung Hoa kia không có bằng cấp lẫn bản lĩnh, sau này sao có thể giúp con chống đỡ cái nhà này chứ? Người như thế mà xứng với con, xứng với gia đình mình à?”

Đối mặt với sự chất vấn liên thanh của bố mẹ, Trương Nguyệt Nguyệt không nhịn được nữa, lớn tiếng nói: “Anh ấy tốt với con là được, sau này có thể bồi dưỡng từ từ, có ai vừa sinh ra đã biết tuốt đâu chứ”.

“Cái con láo toét này, mày lại còn cãi bố mẹ nữa à. Bố mẹ đang muốn tốt cho mày đấy, đi theo một đứa vô văn hóa như thế, rồi mày sẽ hối hận”, Kiều Ngọc Nhi tức giận nói.

Lúc này, Trương Bảo Khôn lạnh lùng lên tiếng.

“Không nói nhiều với nó nữa, giờ nó bị Mục Trung Hoa kia mê hoặc cho lú người rồi, nói gì cũng không nghe đâu. Từ nay trở đi, con đừng đi làm nữa, cũng không được phép ra ngoài, ở yên trong nhà cho bố”.

“Sao bố mẹ lại cấm con ra ngoài, bố mẹ không có quyền cướp đoạt sự tự do của con!”, Trương Nguyệt Nguyệt không phục, lớn tiếng cãi.

Trương Bảo Khôn nghe vậy, lập tức giận dữ nói: “Làm phản rồi, Lưu Võ, canh chừng nó cho tôi, không cho nó đi ra khỏi đây dù chỉ một bước”.

Lúc này, chỉ thấy một người đàn ông vạm vỡ ở ngoài cửa đi vào, cúi người đáp: “Vâng, sếp Trương”.

Lưu Võ là tài xế kiêm vệ sĩ của Trương Bảo Khôn, cũng là cao thủ nội gia sơ kỳ, đi theo Trương Bảo Khôn đã lâu, rất được tin tưởng.

Trương Nguyệt Nguyệt thấy thế, biết mình không thoát được. Chỉ thấy hốc mắt cô ấy đỏ bừng lên, nức nở chạy vào phòng.

“Con bé chết tiệt này nữa, tôi tức quá mà”, Kiều Ngọc Nhi vẫn giận dữ.

Trương Bảo Khôn cũng tức tối nói: “Thôi, mấy ngày này bà ở nhà trông nó, để tôi xử lý vụ này”.

“Ừm”, Kiều Ngọc Nhi gật đầu.

Ngày hôm sau.

Mục Trung Hoa đúng giờ đi làm, ở phân xưởng chờ chia việc.

Lúc này, chủ quản bỗng nhiên đi tới, nói với Mục Trung Hoa: “Trung Hoa, sếp Trương tìm cậu, mau đến văn phòng của sếp Trương đi”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.