Cự Long Thức Tỉnh

Chương 806:




Chương 806

Nói được mấy câu, Lục Tiểu Hiên liền cúp máy.

“Lát nữa tài xế sẽ đến đón cháu”, Lục Tiểu Hiên bất đắc dĩ nói.

Lục Hi gật đầu, mọi người đến phòng Lục Hi nói chuyện một hồi, tài xế gọi điện đến, Lục Hi đưa Lục Tiểu Hiên ra ngoài, nhìn cô bé lên xe rời đi anh mới quay vào phòng mình.

Lúc này tất cả mọi người đã trở lại phòng của mình tu luyện, ban ngày bọn họ phải làm việc, buối tối phải nắm chắc thời gian tu luyện.

Lục Hi xem tivi, cứ như vậy ngủ trên ghế sofa.

Mà Phù Đồ lại ngược với mọi người, ban ngày hắn ta ở đây, đến tối sẽ đến câu lạc bộ Đỉnh Thiên, trông nom việc làm ăn ở đó.

Tất cả ở đây đều là của anh Lục, không thể lơ là.

Lúc này, trong một khách sạn, Vương Lâm từ từ tỉnh lại.

Một đám bạn học nhìn Vương Lâm tỉnh lại, lúc này mới yên tâm.

Vương Lâm không thể xảy ra chuyện ở đây, hắn ta là nhân vật cực kỳ quan trọng, nhà họ Vương ở Lạc Thương đối với bọn họ cũng là một sự tồn tại khổng lồ, bọn họ có thể không gánh nổi trách nhiệm này.

Vương Lâm tỉnh lại, mở mắt nhìn khắp nơi, đôi mắt vẫn còn rất mê man.

Sau một lúc lâu, hắn ta mới nhớ ra mình bị đánh.

Lúc này, hắn ta đang muốn ngồi dậy, nhưng cảm thấy một trận đau đớn day dứt, hóa ra cánh tay hắn ta đã bó thạch cao, không thể gập lại.

“Con mẹ nó, ông đây phải để tên khốn kiếp kia trả giá”, Vương Lâm miệng lọt gió, một câu nói cũng không rõ ràng, nhưng tất cả mọi người vẫn hiểu ý của hắn ta.

Lúc này, Vương Khải Côn nói: “Anh Lâm, em đưa anh về nhà trước, chúng ta quay về bẩm báo gia chủ, bọn chúng đánh anh thành ra như này, nhà họ Vương chúng ta quyết không chịu để yên cho tên Phù Đồ này”.

Vương Lâm gật đầu, ngay sau đó Vương Khải Côn cõng Vương Lâm đi ra ngoài.

Lúc này, trong khách sạn Thương Đức, Lục Viễn Chí đang xem tivi, mặt không chút biểu cảm, nhưng không biết trong lòng đang suy nghĩ gì.

Lục Tiểu Hiên rót cho ông nội một ly trà đặt trước mặt ông nội.

“Ông nội, chuyện là như thế nào?”, Lục Tiểu Hiên cũng biết ông nội là tới làm gì, cô bé rất hiểu tình hình trong nhà, cho nên cũng có chút bận tâm hỏi một câu.

Lục Viễn Chí thở dài rồi chậm rãi nói: “Chuyện có phần không quá thuận lợi”.

Lục Tiểu Hiên còn nhỏ, Lục Viễn Chí không muốn để cô bé có gánh nặng tâm lý trong lòng, cho nên ông ta chỉ nói hời hợt qua loa.

Nhìn thấy nỗi lo lắng ẩn giấu của ông nội, Lục Tiểu Hiên tuổi tác dù còn nhỏ nhưng cũng biết chuyện rất không thuận lợi, cô bé lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Ông nội, nếu không thì ông hỏi chú ba đi, cháu thấy chú ba rất có bản lĩnh, nói không chừng có thể giúp đỡ chúng ta”.

Lục Viễn Chí nghe xong liền cau mày nói: “Aiz, chú ba cháu còn trẻ, có thể có vây cánh gì, đừng nói với cậu ta”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.