Cự Long Thức Tỉnh

Chương 776:




Chương 776

Tề Tuyết Phong đã dẫn học sinh đi nhiều lần, ông ấy cũng biết nhóm dân tộc thiểu số này có rất nhiều phong tục, có khi bọn họ chỉ vô ý thôi cũng đã mạo phạm đến người ta, cho nên ông ấy lập tức làm rõ thân phận để tránh bị hiểu lầm.

Mà lúc này, tên râu quai nón lại nói: “Các người khinh nhờn thần linh của chúng ta, tất cả phải bị thiêu chết”.

Đám người Tề Tuyết Phong cả kinh, bọn họ khinh nhờn thần linh của đám người này khi nào chứ?

Lúc này, Tề Tuyết Phong nói: “Thưa anh, chúng tôi thật sự chưa làm gì cả, sao lại khinh nhờn thần linh của các anh được, chắc hẳn là có hiểu lầm ở đây”.

Tề Tuyết Phong cũng biết người ở đây có nhiều phong tục, tính cách lại mạnh mẽ, chỉ cần khó chịu với nhau thì sẽ đánh nhau luôn, cho nên không thể cứng đầu mà nói chuyện, nhỡ đâu làm bọn họ tức giận thì đám người này sẽ bất kể mọi thứ mà khiến bọn họ lâm vào nguy hiểm.

Râu quai nón cười khẩy, chĩa trường đao vào Lục Hi: “Kẻ này dám động vào đại thần Tát Mãn vĩ đại của chúng ta, đó chính là khinh nhờn”.

Lúc này, đám Tề Tuyết Phong đều nhìn Lục Hi.

Ban nãy bọn họ cũng thấy Lục Hi sờ vào vật tổ kia một lúc, nhưng Tề Tuyết Phong cũng chỉ cho là Lục Hi tò mò thôi nên không để ý lắm, không ngờ lại khiến đám người này phẫn nộ.

Thấy đám người nhìn mình, Lục Hi nhún vai: “Xin lỗi, ban nãy tôi đúng là có chạm vào một chút”.

“Cậu rảnh quá hay sao mà chạm vào chứ hả”, Tề Tuyết Phong tức tối nói.

Thôi xong rồi, phải biết rằng những người này cực kỳ tôn trọng tín ngưỡng, nếu làm bọn họ tức giận thì rất khó giải quyết.

Mà lúc này, Tưởng Lợi Dân nói: “Thầy ơi, họa này là do anh ta gây ra, để anh ta tự chịu là được, chúng ta đâu có liên quan gì đến anh ta chứ”.

Tề Tuyết Phong khó xử. Đúng là tại Lục Hi nên mới ra cơ sự, nhưng cùng nhau đến mà bỏ lại người ta đi thì không đạo đức cho lắm.

Nhưng nếu không đi, ông ấy dẫn theo năm sinh viên, nhỡ gặp nguy hiểm gì thì ông ấy cũng không thể gánh nổi trách nhiệm này. Thậm chí có khi còn bị cách chức hoặc ngồi tù ấy chứ.

Lúc này, Lục Hi nhìn Tưởng Lợi Dân một cái, lạnh nhạt nói: “Thầy Tề đừng thấy khó xử, để tôi nói chuyện với bọn họ, còn mọi người cứ đi đi”.

“Vậy cậu phải làm sao bây giờ?”, Tề Tuyết Phong ngượng ngùng hỏi.

Lục Hi cười nói: “Tôi không sao đâu, thầy cứ yên tâm”.

Sau đó, Lục Hi nói với râu quai nói: “Người khinh nhờn đại thần Tát Mãn của các người là tôi, không liên quan gì đến họ, các người hãy thả họ đi đi, tôi ở đây tùy các người xử trí”.

Râu quai nón nghe vậy thì cười khẩy: “Các người đi cùng nhau, cùng khinh nhờn đại thần Tát Mãn, đừng hòng rơi đi. Hôm nay cũng là ngày hiến tế, các người cứ chờ bị thiêu chết đi, như thế đại thần Tát Mãn mới tha thứ cho các người”.

Đám Tề Tuyết Phong nghe vậy đều kinh hãi, đến cả bọn họ mà cũng không được buông tha.

Còn Lục Hi đã sầm mặt lại. Anh vốn chờ đám Tề Tuyết Phong rời đi, nói chuyện xong xuôi là thôi, chỉ là một cái vật tổ mà sờ vào cũng bắt người ta chết, quá vớ vẩn.

Nhưng khi anh nghe đến chữ “hiến tế” thì biết ngay chuyện tình không đơn giản.

Lục Hi là người rất hay hiến tế, đương nhiên biết ý nghĩa của nó. Đó chính là dâng đồ vật có giá trị lên cho vị thần mà mình đang thờ phụng, mà thần cũng sẽ ban tặng quà tương ứng cho tín đồ của mình.

Nhưng đem người sống ra hiến tế thì chắc chắn không phải loại thần linh đứng đắn gì. Lục Hi cũng không định rời đi, tiêu diệt cái tên đại thần Tát Mãn chó tha này đã rồi tính, để những người khác đỡ phải bị hại.

Anh biết những kẻ này đang thờ phụng tà giáo, nhóm người này vẫn luôn duy trì tín ngưỡng cổ xưa nhất, thờ phụng Tát mãn, nơi này chắc chắn có đồ vật gì không ai biết, anh cũng muốn tìm hiểu bí mật này.

Ngay lúc này, Tưởng Lợi Dân kêu lên: “Nhìn đi, nhìn đi, đều là lỗi do anh cả đấy. Anh khinh nhờn thần linh của người ta, tại sao chúng tôi phải chôn cùng anh chứ hả?”

Nghe Tưởng Lợi Dân nói thế, hai nam sinh kia cũng gật đầu liên tục, đồng ý với cách nói của Tưởng Lợi Dân.

Còn hai nữ sinh thì ôm chặt nhau, run như cầy sấy, không nói được lời nào.

Sắc mặt Tề Tuyết Phong lúc này đã rất khó coi, tên râu quai nón kia không chịu thả, để lại mỗi Lục Hi cũng không được, vậy phải làm sao đây, không lẽ họ phải chịu phận bị thiêu sống sao?

Đúng lúc này, Lục Hi nói với râu quai nói: “Lập tức thả họ ra, tôi sẽ tha chết cho các người, nếu không thì tự đi mà gánh lấy hậu quả”.

Râu quai nón sửng sốt, sau đó cười khà khà như nghe được câu chuyện hài lắm. Phải một lúc sau gã mới ngưng lại, vung trường đao và nói: “Bản vương còn lâu mới thả các người đi. Để xem các người cho bản vương gánh hậu quả kiểu gì”.

Lúc này, Tưởng Lợi Dân quát Lục Hi: “Anh điên rồi, sao giờ còn chọc giận người ta, anh muốn chết thì cũng đừng lôi chúng tôi theo chứ?”

Đám người đều nhìn Lục Hi với ánh mắt trách cứ, đến cả Tề Tuyết Phong thành thục lão luyện cũng vậy. Đã lúc nào rồi mà còn mạnh miệng chứ. Chọn giận bọn họ chỉ làm mọi chuyện khó khăn hơn thôi.

Lục Hi không quan tâm ánh mắt của mọi người mà nói với râu quan nói: “Tôi đã cảnh cáo ông rồi đấy, đừng tưởng mình là Thổ Vương thì có thể tác oai tác quái, thế giới này còn nhiều người mà ông không động vào nổi lắm”.

“Thổ Vương?”

Tề Tuyết Phong nghe vậy thì lập tức chấn động.

Là giáo sư đại học, Tề Tuyết Phong có kiến thức rộng rãi. Thổ Vương ngày xưa đúng là kẻ có quyền, nắm giữ quyền sinh sát trong lãnh địa. Mặc dù sau khi Tân Hoa Hạ được thành lập thì đã cải cách ruộng đất, quyền lợi của đám người này đã suy yếu rất nhiều, nhưng bọn họ vẫn có rất nhiều quyền trong lãnh địa của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.