Cự Long Thức Tỉnh

Chương 455:




Chương 455

Nhưng ngay trước khi ông ta chuẩn bị rời đi thì ánh đèn đột nhiên tắt ngúm, giống như bị mất điện, Không một thanh âm nào được vang lên, có lẽ Thạch Kế Đông cũng bị dọa một phen.

Sau khi mất điện, hệ thống chiếu sáng dường như cũng gặp trục trặc, không sáng lên ngay ngay mà phải mấy giây sau thì điện lực mới bình thường trở lại.

Nhưng vào lúc đèn sáng lên, Thạch Kế Đông vội vàng nhìn vào trụ thủy tinh. Trụ đã bị mở, đầu rồng bên trong không thấy đâu nữa.

Ông ta hốt hoảng giật mình, ba viên lính đặc chủng cũng ngơ ngác không hiểu.

Thạch Kế Đông đến trụ thủy tinh, bộ dạng không thể tin nổi. Ông ta nhìn đi nhìn lại mấy lần, sau đó đấm ngực giậm chân, dáng vẻ vô cùng bi thương.

Một lát sau, ông ta ra lệnh cho ba viên lính đặc chủng điều gì đó, rồi vội vàng rời khỏi phòng trưng bày số 1, mà ba viên lính đặc chủng thì vẫn lo lắng đứng canh gác ở đó.

Đây cũng là các sự việc cơ bản diễn ra trong quá trình phát sinh sự cố, xem tiếp là đến lúc đám Vân Thắng Quốc tới, không có gì bất thường.

Xem xong video, mấy người trong phòng giám sát ngơ ngác nhìn nhau.

Vân Thắng Quốc âu sầu nói: “Tại sao lại như vậy chứ, chỉ trong vài giây ngắn ngủi mà lại mất rồi?”

Lúc này, người đàn ông trung niên bên cạnh Vân Thắng Quốc mặc cảnh phục, đeo huân chương cảnh đốc cấp 2 trên vai, lên tiếng: “Bí thư Vân, Thạch Kế Đông là người có hiềm nghi lớn nhất”.

Vân Thắng Quốc ngẩng đầu lên, không vui nói.

“Đừng nói bừa, Thạch Kế Đông là đại nho của thành phố Tây Kinh chúng ta, là giáo sư khoa lịch sử của đại học Giao, danh tiếng ở trong nước lớn vô cùng. Không có chứng cứ thì đừng nói như vậy chứ”.

“Bí thư Vân, việc nào ra việc đó, bất kể ông ta có thân phận gì thì tôi cũng chỉ dựa vào thân phận cảnh sát của mình để điều tra vấn đề mà thôi”, đối mặt với Vân Thắng Quốc, người này cũng vô cùng bình tĩnh.

Lục Hi không khỏi nhìn sang vị cảnh đốc cấp 2 này một cái.

Vân Thắng Quốc nhìn thấy thế thì vội nói.

“Tôi lo quá nên quên mất giới thiệu, cậu Lục, đây là Trương Thiệu Phong, trưởng phòng điều tra hình sự tỉnh, có kinh nghiệm trinh sát phong phú và còn là tiến sĩ tâm lí học tội phạm. Còn đây là cậu Lục, người mình cả”.

Lục Hi gật đầu với Trương Thiệu Phong, mà Trương Thiệu Phong tuy rằng cũng gật đầu chào hỏi Lục Minh nhưng từ biểu cảm trên khuôn mặt thì có thể nhìn thấy ông ta rõ ràng là bất mãn về sự có mặt của một người “không rõ thân phận” như Lục Hi.

Lục Hi cũng không quan tâm lắm, dù gì anh cũng chỉ là chủ tiệm tạp hóa, không có gì hay mà giới thiệu.

Lúc này, Trương Thiệu Phong tiếp tục nói: “Bí thư Vân, tôi vẫn cho rằng viện trưởng Thạch và ba viên lính đặc chủng kia có hiềm nghi lớn nhất, hẳn là nên khống chế bọn họ trước đã”.

Vân Thắng Quốc nghe vậy, thở dài một tiếng nói: “Sau khi chuyện này xảy ra thì viện trưởng Thạch đều nhốt mình trong văn phòng, không đi ra, còn ba viên lính kia cũng đã được trông coi đơn độc”.

“Vậy chúng ta nên đi tìm viện trưởng Thạch để hỏi cho rõ sự tình thôi”, Trương Thiệu Phong nói.

Vân Thắng Quốc gật đầu, đưa ra tư thế mời cho Lục Hi, đoàn người đi về phía văn phòng của Thạch Kế Đông.

Trên đường đi, Vân Thắng Quốc nhíu mày nói: “Từ đoạn video có thể thấy viện trưởng Thạch cũng không có gì trong tay, sao ông lại nghi ngờ ông ta chứ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.