Cự Long Thức Tỉnh

Chương 454:




Chương 454

Cũng may anh Lục không so đo với bọn họ nên mới có thể thoát thân. Vì vậy bọn họ lại tới đây uống rượu an ủi.

Chỉ là nghĩ đến một chuỗi tình huống gặp phải mấy ngày gần đây, bọn họ thấy rượu này uống cũng chẳng có vị gì.

Lúc này một người đàn ông bên cạnh nhìn hai người Vương Trạch Nham và Lưu Thiếu Khôn có chút buồn bã, hắn liền cầm ly rượu qua.

“Cậu Vương, cậu Lưu, sao thế? Bình thường đâu có như vậy chứ, mọi người ra ngoài vui vẻ, hai anh luôn là hình mẫu của chúng tôi đấy”.

Người đàn ông nói.

Vương Trạch Nham liếc nhìn hắn ta, không vui đáp: “Ngô Tấn Nguyên, ông đây tâm trạng không tốt, đừng chọc vào tôi”.

Ngô Tấn Nguyên sửng sốt, không ngờ Vương Trạch Nham không nể mặt hắn như vậy.

Nhưng Vương Trạch Nham và Lưu Thiếu Khôn đều là những người hạng nhất ở Đô Thành, bọn họ cũng chỉ có thể tính là hạng hai hạng ba, vậy nên cũng không chọc nổi Vương Trạch Nham, ngày thường đều coi Vương Trạch Nham và Lưu Thiếu Khôn là lão đại.

Nhìn thấy Vương Trạch Nham không nể mặt hắn, Ngô Tấn Nguyên chuyển chủ đề, ra vẻ thần bí nói.

“Cậu Vương, gần đây Đô Thành có sự kiện lớn, anh có nghe nói không?”

“Sự kiện lớn gì?”, Vương Trạch Nham không yên lòng hỏi.

Ngô Tấn Nguyên cười hi hi nói.

Khi thấy Lục Hi đến, ánh mắt Vân Thắng Quốc sáng bừng lên, vội vàng đi tới đón tiếp, bắt tay Lục Hi: “Chào cậu Lục, đầu rồng đã biến mất ở chỗ này”.

Vân Thắng Quốc nói rồi chỉ vào một trụ thủy tinh lục giác nhìn vô cùng xa hoa, cao cỡ một mét đặt ở trung tâm.

Lục Hi đi đến trụ thủy tinh, chỉ thấy trụ thủy tinh này nhìn như hoa sen nở rộ, mà đầu rồng bên trong thì đã biến mất.

“Có camera theo dõi không?”, Lục Hi hỏi.

“Có, có camera không góc chết, tôi đang cho người điều tra rồi, xuất ra video sẽ báo cho chúng ta luôn”, Vân Thắng Quốc nói.

Lục Hi gật đầu, nghĩ đến nơi này cũng phải có camera, vì là phòng trưng bày số 1 của bảo tàng Lịch sử trước giờ luôn trưng bày các văn vật cấp quốc gia, làm gì có chuyện không đặt camera theo dõi.

Hơn nữa, thành phố Tây Kinh là cố đô của Thập Bát triều, có bề dày lịch sử, văn vật đa dạng, được coi là trọng điểm của Hoa Hạ. Các thiết bị điện tử và giám sát ở bảo tàng luôn là hàng tốt nhất.

Đúng lúc này, một cô gái trẻ mặc cảnh phục vội vàng đi vào, nói: “Thư ký Vân, trưởng phòng Trương, đã xuất ra được video lúc sự việc xảy ra, mời hai người qua đó xem ạ”.

Hai người gật đầu, đi về phòng giám sát.

Vài phút sau, trong khu hành chính nội bộ, đám Lục Hi đứng trước màn hình theo dõi.

Chỉ thấy viện trưởng bảo tàng Thạch Kế Đông mặc bộ đồ cổ phục màu xanh lá chào hỏi với bảo vệ rồi chậm rãi đi vào phòng trưng bày số 1.

Trong phòng có ba viên lính đặc chủng cầm súng ống đứng thành hình tam giác canh gác trụ thủy tinh.

Thạch Kế Đông đi tới trước tụ thủy tinh, nhìn kỹ đầu rồng bên trong rồi gật đầu, nở nụ cười hài lòng, sau đó thì chuẩn bị rời đi. Đây là công việc thường ngày của ông ta. Trước khi tan làm thì ông ta luôn tới để kiểm tra sự an toàn của đầu rồng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.