Cự Long Thức Tỉnh

Chương 421:




Chương 421

Lục Hi nhìn theo rồi nói: “Tửu lượng tôi không tốt nên uống một ly này thôi, mọi người cứ dùng bữa đi”.

Lục Hi động đũa trước, anh cũng gắp cho A Đóa một miếng thức ăn.

Mọi người thấy Lục Hi bắt đầu ăn cũng lần lượt giơ đũa lên.

Nhưng sau đó sức ăn của Lục Hi quả thực khiến bọn họ được mở mang kiến thức.

Một bàn đầy thức ăn, dưới sự vung đũa không ngừng của Lục Hi, rất nhanh đã nhìn thấy đáy bát, Tần Nguyên Cửu thấy vậy liền vội vàng bảo phục vụ lấy thêm thức ăn.

Các loại thức ăn không ngừng được đưa lên, khi Lục Hi ăn bằng sức ăn của khoảng mười người thì mới dừng đũa.

Nhìn ánh mắt mọi người kinh ngạc, Lục Hi cười một tiếng nói: “Xin lỗi, sức ăn của tôi hơi lớn”.

Tần Nguyên Cửu vội vàng nói: “Có thể ăn được là chuyện tốt, chứng tỏ sức khỏe rất tốt đấy, chuyện tốt mà”.

Đúng lúc này, điện thoại của Tần Nguyên Cửu đột nhiên vang lên, ông ta liếc nhìn rồi nói với Lục Hi: “Xin lỗi cậu Lục, tôi nghe điện thoại đã”.

“Cứ tự nhiên”, Lục Hi nhàn nhạt nói.

Tần Nguyên Cửu đi ra ngoài nghe điện thoại, Lục Hi bắt đầu hàn huyên cùng mọi người.

Dù sao thì Giai Mĩ do một tay Lục Hi sắp đặt, anh cũng muốn biết rốt cuộc Giai Mĩ đã phát triển đến mức nào.

Đối với những câu hỏi của Lục Hi, đương nhiên mọi người đều biết thì nói, đã nói thì nói cho hết. Điều này cũng khiến Lục Hi có thêm nhận thức mới về Giai Mĩ.

Một lát sau, Tần Nguyên Cửu mang vẻ mặt buồn thiu đi vào.

Lục Hi thấy vậy liền hỏi: “Sao vậy?”

Chỉ thấy Tần Nguyên Cửu do dự chốc lát rồi nói.

“Cậu Lục là người của mình, tôi cũng sẽ không lừa cậu đâu”.

“Cứ nói đừng ngại”, Lục Hi nhàn nhạt đáp.

“Vừa rồi thuộc hạ của Triệu Hoàng vừa gọi điện cho tôi, nói tiền bảo kê tháng này phải tăng lên ba lần”.

Mọi người vừa nghe thấy cái tên Triệu Hoàng này, nhất thời sắc mặt đều khó coi.

Còn Lục Hi lại nhíu mày, anh chậm rãi nói: “Tiền bảo kê này và Triệu Hoàng là chuyện thế nào?”

Tần Nguyên Cửu cau mày nói.

“Triệu Hoàng là anh cả lớn của Đô Thành, cũng chính là ông trùm đường phố, kẻ thống trị thế giới ngầm Đô Thành. Giai Mĩ là xí nghiệp từ ngoài vào, mỗi tháng phải đóng một khoản tiền bảo kê nhất định”.

“Còn có chuyện như vậy?”

Lục Hi cảm thấy có chút kỳ quái, anh chưa nghe qua Phù Đồ từng làm chuyện như vậy.

Lúc này, chỉ thấy Tần Nguyên Cửu cười khổ nói.

“Nơi này và trong nước có chút khác nhau, anh cả đã tồn tại ở đây từ lâu, quy định này luôn có, chỉ là trước kia đều ở trong phạm vi có thể chấp nhận được, giám đốc Hoắc cũng đồng ý chuyện này. Nhưng bây giờ đột nhiên tăng nhiều như vậy sẽ ảnh hưởng rất lớn đến Giai Mĩ. Tôi vẫn phải xin chỉ thị của giám đốc Hoắc, để xem cô ấy có cách gì không”.

Nghe thấy điều này, Lục Hi nhàn nhạt nói: “Không cần xin phép giám đốc Hoắc, chuyện này tôi có thể tự quyết định, từ nay về sau phần tiền này không cần đưa cho hắn”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.