Cự Long Thức Tỉnh

Chương 324: Thời Đại Đen Tối Sắp Giáng Xuống




Lục Hi giật mình, lúc này mới biết thanh xương này vốn được tạo thành từ phần xương sót lại từ con rồng mà bản thân đã ăn, chẳng trách lại quen mắt như vậy.
Khi đó sau khi ăn xong thịt rồng anh cũng nghĩ tới việc sẽ tận dụng đống xương rồng này bởi mỗi một thứ trên thân rồng có thể nói đều là vật quý giá, nếu để lãng phí thì thật đáng tiếc.
Tuy nhiên anh đã thử mọi biện pháp nhưng không có cách nào với bộ xương rồng kia bởi nó thực sự quá rắn chắc.
Bất đắc dĩ chỉ đành chôn nó xuống đảo nhỏ, chẳng ngờ lại bị tên vua sát thủ này phát hiện ra, không lẽ nói mọi chuyện về bản thân sớm đã nằm trong tầm mắt của ông ta rồi sao?
Nghĩ đến đây Lục Hi không khỏi rùng mình, ông lão này quá thần bí, cũng quá mạnh mẽ.
Chuyện bản thân ăn thịt rồng thế nhưng tuyệt đối là một bí mật lớn, anh không hề tiết lộ cho ai khác, nhưng lời nói của ông già kia lập tức khiến anh cảm thấy trước mặt ông ta mình giống như bị nhìn thấu từ đầu tới chân vậy.
"Ông rốt cuộc là ai?", Lục Hi không kìm được hỏi ra miệng.
Ông lão cười đáp: "Là ai không quan trọng, hôm nay tôi đặc biệt tới đây đưa cho cậu cây thương rồng này, hãy giữ lấy nó, thời đại đen tối sắp kéo tới rồi, cậu phải tăng tốc độ trưởng thành lên, đừng để đến lúc đó chỉ có những lão già như chúng tôi chống đỡ ở phía trước khiến những thứ kia chê cười".
Nói xong ông lão liền quay người rời đi.
Lục Hi lúc này mới thu lại ngọn lửa vào trong cơ thể, khôi phục lại trạng thái ban đầu, chỉ thấy anh nâng cây thương rồng lên vẻ mặt liền hiện ra kinh ngạc.
Cây thương này vậy mà nặng ngoài dự đoán của anh, cảm giác phải nặng tới nghìn cân, Lục Hi nhấc nó lên vung vẩy hai cái, xúc cảm rất tốt, trọng lượng cũng vừa vặn.
Sau đó anh nhẹ nhàng đặt cây thương rồng xuống đất, không vận dụng bất kỳ sức mạnh nào chỉ dựa vào sức nặng vốn có, toàn bộ phần đầu cây thương đã hung ác lõm xuống nền đá cẩm thạch, độ sắc bén quả thực khó bề tưởng tượng.
Lục Hi ném cây thương vào trong dị không gian, trầm ngâm nhìn cửa tiệm tạp hóa.
Ông lão này chính là vua sát thủ ‘Kiếp’ không có vấn đề gì, nhưng ông ta sao biết về rồng khổng lồ, lại làm thế nào đem xương rồng làm thành cây thương rồng kia, tại sao lại đem nó tặng cho bản thân, hơn nữa thời đại đen tối mà ông ta nói tới là có ý gì?
Tất cả những điều này giống như một câu đố lớn lởn vởn trong đầu Lục Hi.
Một lúc lâu sau cũng không tìm ra chút manh mối nào, anh dứt khoát không nghĩ nữa, thuận theo tự nhiên!
Lúc này anh ngước đầu mới chú ý tới mấy người Diệp Trạch Vinh.
Chỉ thấy Diệp Trạch Vinh cùng cô gái xinh đẹp bên cạnh hắn ta đều đang trợn trừng hai mắt nhìn anh với ánh mắt khó tin, giống như nhìn thấy ma quỷ vậy.
Sắc mặt hai tên vệ sĩ càng thêm tái nhợt, cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh, họ run rẩy nhìn anh với vẻ mặt đầy kinh hãi.
Lúc này Lục Hi lên tiếng phá sợ bầu không khí im lặng này: “Cậu Diệp à, còn chuyện gì nữa không?”
Diệp Trạch Vinh vẫn đắm chìm trong nỗi kinh hoàng, căn bản không nghe thấy Lục Hi đang nói gì.
Lúc này chỉ thấy Lục Hi búng tay một cái, một luồng khí liền đánh vào lồng ngực Diệp Trạch Vinh.
Con tim Diệp Trạch Vinh bỗng nhiên như chững lại một nhịp, cảm giác ngột ngạt bất ngờ ập đến.
Chỉ nghe thấy hắn ‘vù’ một tiếng, hít một hơi dài mới thanh tỉnh lại.
“Đây là một bài học nhỏ tôi dạy cho mấy người, bố của anh không phải là thánh thủ trong nền y học Hoa Hạ sao, để ông ta chữa trị cho anh thật tốt đi, giờ còn không mau cút?”
Nói đến câu cuối giọng điệu của Lục Hi đột nhiên trở nên nghiêm khắc hơn.
Diệp Trạch Vinh bị hù dọa, bất thình lình nhảy dựng lên hét lớn một tiếng: “Có quỷ” liền hốt hoảng chạy ra ngoài, ngay cả người đẹp mới quen biết cùng hai tên vệ sĩ cũng ném ra sau đầu.
Người đẹp và hai tên vệ sĩ lúc này cũng choàng tỉnh vội vã chạy trốn theo chân Diệp Trạch Vinh, bọn họ không muốn ở gần tên quái vật này thêm một giây nào nữa, thật quá đáng sợ mà.
Sau khi mấy người Diệp Trạch Vinh bỏ đi, Lục Hi phì cười một tiếng, anh cũng không ở lại mà ra ngoài lái xe chạy thẳng tới thành phố Thiên Lương của Cam Túc.
Anh đã có kết luận chính Liễu Bồi Nhiên là kẻ đã ra tay, bởi không còn ai có lý do và năng lực để treo giải thưởng về anh, Lục Hi chuẩn bị tới thành phố Thiên Lương, chỉ cần bị anh xác minh được chuyện này quả thực do Liễu Bồi Nhiên thúc đẩy vậy thì anh liền chuẩn bị tùy tay chém giết.
……
Lúc này tại thành phố Thiên Lương, trong căn biệt thự của Liễu Bồi Nhiên.
Những nhân vật cốt cán của nhà họ Liễu đều tề tựu lại, tổng cộng lên tới bảy tám mươi người.
Chỉ thấy Liễu Bồi Nhiên ngồi trên chiếc ghế sofa rộng lớn đang nói chuyện với những người xung quanh.
“Lần này chúng ta ra giá cao treo thưởng cho cái đầu của Lục Thiên Hành vậy mà kinh động tới vua sát thủ, xem ra việc này đã nắm chắc chín phần, tuy nhiên để an toàn, chúng ta vẫn nên chuẩn bị vài thứ?”
Lúc này đại quản gia của nhà họ Liễu- Liễu Truyền Trung cúi đầu hỏi: “Nếu đã chắc chắn 90% vậy còn cần phải chuẩn bị những gì?”
Sắc mặt Liễu Bồi Nhiên trắng bệch, chỉ thấy ông ta ho khan hai tiếng, một cô gái xinh đẹp tuổi đôi mươi phía sau đã nhanh chóng tiến lên nhẹ nhàng giúp ông ta vỗ lưng, đồng thời nói: “Ông nội, ông phải giữ gìn sức khỏe”.
Liễu Bồi Nhiên tràn ngập cưng chiều nhìn cháu gái của mình.
Đứa cháu gái này từ nhỏ đã được ông ta yêu thích và vẫn luôn sống ở bên cạnh ông ta, dưới sự dốc lòng chỉ dạy của Liễu Bồi Nhiên, cô không chỉ có thiên phú không tồi trên lĩnh vực kinh doanh mà bản thân cũng đã là một cao thủ nội gia nên càng được ông ta ưu ái.
Thậm chí tại nhà họ Liễu có người từng nói rằng ông cụ Liễu sẽ trao lại vị trí gia chủ cho người cháu gái Liễu Tư Vũ này trong tương lai, chứ không phải là con trai của ông ta là Liễu Gia Đống.
Liễu Bồi Nhiên vỗ nhẹ lên vai Liễu Tư Vũ, tiếp tục nói với đám người: “Để tránh trường hợp Lục Thiên Hành chó cùng rứt giậu giết tới cửa, tất cả các võ giả từ cảnh giới nội gia trở lên của nhà họ Liễu đều phải ở đây trông coi, đảm bảo không xảy ra sai sót nào”.
“Gia chủ, tên Lục Thiên Hành vô cùng bá đạo, cho dù toàn bộ chúng ta đều ở đây sẽ là đối thủ của hắn ta sao?”, Liễu Truyền Trung cau mày lo âu.
Liễu Bồi Nhiên cười lạnh: “Công lực của tôi vẫn còn, hơn nữa nhà họ Liễu chúng ta có cả trăm võ giả thực lực trên cảnh giới nội gia, huống hồ còn có Khang Tông Lạt Ma cách đây không xa, cho dù Lục Thiên Hành có thể tới được đây, e rằng sau cuộc ám sát hắn cũng đã là nỏ mạnh hết đà, có gì phải sợ cơ chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.