Cự Long Thức Tỉnh

Chương 304: Tôi Chính Là Người Nhà Họ Liễu





Lời Lục Hi vừa nói ra, hai tên cường tráng sau lưng Liễu Lâm Đường bắt đầu la mắng.
Còn Liễu Lâm Đường cười ha ha một tiếng: “Thú vị thú vị, tôi thật sự khâm phục lòng can đảm của mấy người”.
“Tôi cũng rất khâm phục lòng can đảm của anh”, Lục Hi cười nói: “Ngay cả người của tôi anh cũng dám động”.
Lúc này, Liễu gia đột nhiên đứng dậy chắp tay nói: “Xem ra anh vẫn không biết tôi là ai, vậy bây giờ tôi nói cho anh biết, tôi chính là người nhà họ Liễu tỉnh Túc Cam.
Bây giờ anh hiểu chưa?”
Nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của Liễu gia, Lục Hi chậm rãi nói: “Chẳng trách phách lối như vậy, hóa ra có một tông sư chống đỡ”.
Liễu gia cười ha ha một trận, dùng ánh mắt thương hại nhìn Lục Hi.
Nhà họ Liễu bọn họ thanh danh vang xa ở tỉnh Túc Cam, gia chủ Liễu Bồi Nhiên cảnh giới tông sư đã hùng bá ở Túc Cam nhiều năm.
Chính ông ta cũng đã là một cao thủ nội gia của gia tộc độc quyền ở trấn Thương Thư, không ai dám chọc vào.
Một thanh niên vùng khác tới cũng dám nói mạnh miệng như vậy trước mặt hắn ta, quả thật là buồn cười.
“Nhà họ Liễu ở Túc Cam sao?”, Lục Hi cau mày nói.
Liễu gia liếc nhìn rồi lại cười ha ha một trận đáp.
“Chàng thanh niên, biết tông sư là tồn tại gì không? Tông sư là một ngón tay có thể nghiền chết một đám người bình thường.

Anh không tưởng tượng nổi uy năng của bọn họ đâu.
Tôi khuyên anh hãy ngoan ngoãn đưa tiền ra, nếu không thì anh cũng nằm ở đây giống bọn họ thôi”.
Lúc này, Lục Hi lắc đầu cười nói: “Anh hiểu lầm rồi, tôi không hề sợ, chỉ là tôi đang nghĩ có nên dạy cho Liễu Bồi Nhiên một trận không.
Suy cho cùng nhà họ Liễu có một tên bại hoại như anh, ông ta cũng có trách nhiệm rất lớn”.
“Láo xược, tông sư không thể bị bôi nhọ, anh sẽ phải trả giá lớn vì câu nói này”.
Nghe thấy Lục Hi vậy mà dám làm nhục gia chủ Liễu Bồi Nhiên, Liễu Lâm Đường liền giận tím mặt.
Ở toàn bộ tỉnh Túc Cam, ai nhìn thấy gia chủ nhà bọn họ nà không phải khách khí, một thằng ranh con lại dám mạnh miệng nói lời ngông cuồng.
Lúc này, trên hai tay Liễu Lâm Đường hiện ra một tầng chân khí trắng xóa, hắn ta sải bước đến trước mặt Lục Hi, hai tay túm lấy bả vai anh.
Dám làm nhục tông sư, phế Lục Hi trước đã rồi nói, Liễu Lâm Đường không nói hai lời liền xuống tay độc ác.
Lục Hi vẫn tùy ý đứng ở đó, anh lạnh lùng nhìn Liễu Lâm Đường.
Khi hai tay của hắn ta sắp túm đến bả vai anh, anh liền cong ngón tay bắn liên tiếp.
Hai đường kình khí bắn vào chính giữa cổ tay Liễu Lâm Đường.
Sau hai tiếng “phựt phựt”, lập tức Liễu Lâm Đường phát ra tiếng kêu gào giống như giết lợn, hai tay mềm nhũn rủ xuống.
Hắn ta kinh hãi nhìn Lục Hi, vội vàng thụt lùi mấy bước, sau khi giữ một khoảng cách an toàn, hắn ta mới không thể tin nổi nhìn hai tay mình.
Hai tay hắn ta từ chỗ cổ tay đều bị bắn thủng hai lỗ lớn, không ngừng chảy máu.
Nếu không cầm máu kịp thời, e rằng cũng sẽ mất máu quá nhiều mà chết.
Liễu Lâm Đường chịu đựng đau nhức, vận động chân khí để phong bế huyết mạch hai cánh tay của mình, lúc này mới ngăn không bị mất máu, sau đó hắn ta hung dữ nhìn Lục Hi nói: “Giỏi lắm thằng nhãi, tao coi thường mày rồi, mày đừng có đắc ý, tao chính là người nhà họ Liễu đấy, mày cứ chờ bị băm vằm thành vạn mảnh đi”.
Lúc này, tên đầu trọc và mấy tên thuộc hạ đứng đằng sau Liễu Lâm Đường đều bị dọa đến ngây người.
Liễu gia chính là cao thủ nội gia, sao vừa ra tay liền bị người trẻ tuổi này phế hai tay vậy, mà bọn họ còn không hiểu người này làm sao ra tay được, quả thật không thể tin nổi.
Lúc này, Lục Hi cười nhạt rồi nói: “Chuyện này tôi vẫn chưa quyết định xong.
Trong ba ngày mang năm mươi triệu tới tiệm tạp hóa Vong Ưu ngõ Triều Văn đường Đông thành phố Tây Kinh.
Nếu không thì chờ lĩnh cái chết đi”.

Liễu Lâm Đường nghe xong liền cười lạnh một tiếng: “Được, còn chưa thỉnh giáo đại danh của các hạ?”
“Không dám, tại hạ tên Lục Thiên Hành”, Lục Hi nhàn nhạt nói.
“Sau này gặp lại”.
Liễu Lâm Đường để lại mấy lời này rồi xoay người rời đi, ba tên thuộc hạ cũng hoảng hốt đi theo.
“Anh Lục, đây là đi tìm cứu binh đó”, Vân Khả Thiên ở bên cạnh nói.
Lục Hi cười nói: “Kệ hắn ta đi, không đánh tới nhà họ Liễu thì không biết đau, bọn họ cũng sẽ không đưa năm mươi triệu ra đâu”.
Biết Liễu Lâm Đường và người của nhà họ Liễu, Lục Hi liền thay đổi chủ ý, mình động vào Liễu Lâm Đường, nhất định Liễu Bồi Nhiên sẽ không chịu bỏ qua, hai người khó tránh khỏi đánh nhau một trận, vậy thì nhân tiện kiếm thêm một khoản thu nhập.
Chắc hẳn nhà họ Liễu cũng không thiếu năm mươi triệu đâu, ai bảo Liễu Lâm Đường mở miệng lừa mình trước.
Vân Khả Thiên cười một tiếng rồi không nói gì.
Anh ta gần như có lòng tin mù quáng với Lục Hi, mặc dù biết tông sư rất lợi hại, nhưng nhìn Lục Hi tự tin như vậy, Vân Khả Thiên không chút nghi ngờ Lục Hi có thể đánh bại tông sư.
Lúc này, Lục Hi nhân cơ hội nói: “Lái xe đi, chúng ta đưa Tư Không Trích Tinh về”.
“Được”.
Vân Khả Thiên đáp lại rồi xoay người đi lái xe.
Lúc này, có một giọng nói trong nhà kho cách đó không xa: “Anh ơi, phiền anh thả chúng tôi ra đi”.
Lục Hi liếc nhìn, trong cửa sổ kho hàng lộ ra một cái đầu đang nói chuyện.
Tư Không Trích Tinh yếu ớt nói: “Bọn họ đều là đồng nghiệp của tôi”.

Lục Hi gật đầu, anh đi tới kho hàng bên cạnh và mở cửa.
Mười mấy người liên tục đi ra, ai nấy đều mang vẻ chán nản.
Đa số bọn họ đều là tài xế của những chiếc xe tải này, có mấy người là bảo vệ dưới quyền Tư Không Trích Tinh, tất cả đều bị Liễu Lâm Đường nhốt lại.
Những người này sau khi ra ngoài, một người trong đó dẫn đầu đội nói với Lục Hi: “Thưa anh, may mà có anh, nếu không phải là anh thì không biết chúng tôi còn bị nhốt đến bao giờ”.
Lục Hi cười nói: “Không cần khách khí”.
Người dẫn đội thở dài một tiếng, anh ta nhìn Tư Không Trích Tinh nói: “Tôi đã nói mà, bảo anh không cần tranh chấp với đám người kia, bây giờ thành như vậy thì phải làm sao đây”.
Người dẫn đội vừa than thở vừa xoa tay, dáng vẻ rất lo lắng.
Anh ta là người dẫn đội của đội xe này, xảy ra chuyện lớn như vậy, anh ta phải có trách nhiệm.
Lúc này, Lục Hi nói: “Đừng sốt ruột, các anh không cần phải để ý đến chuyện của Tư Không Trích Tinh, cứ giao cho tôi là được, các anh tiếp tục làm việc đi”.
Dẫn đội nghe xong liền lộ vẻ vui mừng, có người muốn dọn dẹp cục diện rối rắm này, vậy cũng tốt.
Đúng lúc đó, Vân Khả Thiên lái xe đi vào, anh ta xuống xe nói: “Xem ra đám người đều bị dọa sợ nên chạy sạch rồi”.
Lục Hi nghe xong liền nói với dẫn đội: “Tôi thấy các anh sẽ không gặp trở ngại gì đâu, cứ yên tâm lái xe là được”..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.