Cự Long Thức Tỉnh

Chương 246: Giáo Hoàng Bệ Hạ





Chỉ thấy vết thương hở lớn trên vùng bụng vì bị đạn xoắn xuyên giáp bắn trúng của ông ta dần kín miệng lại và lộ ra thịt non hồng hào.
Còn chân khí lại ngưng tụ tại đan điền, có thể tùy ý điều động.
Tuy rằng luồng chân khí này rất yếu ớt nhưng Thịnh Quốc An biết rằng chỉ cần một năm rưỡi là bản thân có thể khôi phục lại như cũ, thậm chí tiến bộ thêm một tầng cũng không biết chừng.
Một tiếng bụp của đầu gối va chạm với nền đất vang lên, đã thấy Thịnh Quốc An quỳ xuống trước mặt Lục Hi.
Nước mắt lưng tròng nói: "Cậu Lục, ơn cứu mạng của cậu suốt đời không có cách nào báo đáp, nếu ngày nào đó có việc cần sai khiến, tôi sẽ vì cậu mà dốc toàn lực, dù xông pha nơi nước sôi lửa bỏng cũng không chối từ".
Có thể nói Lục Hi đã trao cho ông ta sinh mệnh thứ hai, thật sự không thể báo đáp ơn nghĩa tái tạo này.
Lục Hi ngồi bên cửa sổ, nhìn Thịnh Quốc An đang kích động muôn phần, hờ hững đáp:
"Đứng dậy đi, đây là vận may của ông, tôi cũng chỉ là tình cờ phát hiện viên đan dược này đúng lúc ông gặp nạn nên nó cũng không có quan hệ lớn tới tôi".

Thịnh Quốc An nặng nề dập đầu một cái rồi nói từng chữ từng câu: "Ơn lớn của cậu không thể hoàn trả bằng lời nói suông, Quốc An sẽ ghi tạc trong lòng”.
Lúc này Thịnh Quốc An mới đứng dậy.
Lục Hi gật đầu ra hiệu cho ông ta đi nghỉ ngơi, ông ta vừa mới bình phục chấn thương nặng, cơ thể không chịu nổi kích động quá mạnh.
Thịnh Quốc An cúi đầu một lần nữa bày tỏ lòng biết ơn, sau đó quay trở lại chỗ ngồi của mình và bắt đầu tiếp tục thúc đẩy chân khí chữa lành vết thương.
Không lâu sau, từ xa đột nhiên truyền đến tiếng động cơ gầm rú, nghe động tĩnh này xem ra số lượng người đến còn không ít.
Mọi người đang nghỉ ngơi đều bị đánh thức bởi tiếng ầm vang này mà thò đầu nhìn ra ngoài.
Không lâu sau chỉ thấy hàng chục chiếc xe hơi các loại ngang nhiên đậu bên cạnh chiếc xe khách, có gần một trăm người lục đục xuống xe, từng người đều cao to rắn chắc, săm rồng vẽ hổ, hình tượng hung ác.
Mà trên hai chiếc xe khách cuối cùng cũng theo xuống hàng chục người tinh thần sôi nổi, từ bước chân của họ có thể nhìn ra đều không phải là những võ giả yếu.
Mọi người giật mình kinh hoảng, không lẽ lại xảy ra chuyện gì rồi sao? Nhóm người này dường như không có ý tốt đẹp gì.
Sáu người lính đặc cần căng da đầu bước xuống xe, tạo thành một chốt bảo vệ.
Mặc dù trong tay họ cầm súng ống nhưng trước mặt nhiều người đàn ông cường tráng như vậy vẫn hiện ra sự yếu thế.
Lúc này chỉ thấy một ông lão sải bước đi tới, theo sau là mấy tên vạm vỡ.
Ông lão đi tới trước xe, chắp tay nói: “Cậu Lục có đó không?”
Lục Hi lúc này mới đứng dậy, xuống xe đi tới trước mặt ông ta, cười đáp: “Vương tông sư, đã lâu không gặp”.
Người tới chính là mấy người Vương Dương Thiên cùng Triệu Hoàng.

Sau khi nhận được điện thoại từ Lục Hi, Triệu Hoàng liền nổi cơn lôi đình, trong địa bàn của hắn ta vậy mà còn có người dám ra tay với mấy người Lục Hi, đúng là không biết sống chết.
Hắn lập tức dẫn người của mình lái xe đuổi tới đây, trước khi đi còn gọi điện cho Vương Dương Minh, bởi ông ta từng nói, nếu sau này Lục Hi xuất hiện nhất định phải thông báo kịp thời cho ông ta.
Vương Dương Minh cũng là một thế hệ tông sư, địa vị thân phận còn cao hơn Triệu Hoàng rất nhiều, hắn ta đương nhiên không dám trái lời.
Sau khi biết chuyện Vương Dương Minh cũng giận tím mặt, kể từ khi Diêu Cương mất tích bí ẩn, ông ta một tay độc chiếm trở thành thủ lĩnh duy nhất trong giới võ đạo tại Miêu Cương, địa vị vô cùng tôn quý.
Nhưng trong lòng ông ta Lục Hi lại là sự tồn tại giống như thần thánh, bản lĩnh anh thể hiện ngày đó đã lưu lại ấn tượng khắc cốt ghi tâm trong khiến ông ta ngày đêm suy nghĩ nếu có thể gặp lại cậu Lục, đi theo bên cạnh anh, lắng nghe sự chỉ bảo từ anh, cho dù cậu Lục tùy tiện chỉ điểm một hai câu, e rằng ông ta cũng nhận được không ít chỗ tốt.
Hôm nay không dễ dàng gì mới nhận được tin tức về cậu Lục, lại nghe được có người bắt cóc tài xế của anh, việc này kêu Vương Dương Minh sao có thể nhẫn nhịn liền lập tức mang theo đồ đệ cùng Triệu Hoàng chạy tới.
Ông ta ngược lại muốn nhìn xem trên mảnh đất Miêu Cương này ai có dũng khí lớn như vậy.
Lúc này khi Vương Dương Minh nghe thấy Lục Hi gọi mình là tông sư thì xấu hổ mặt đỏ bừng, vội vàng xua tay nói:
“Cậu Lục, xin đừng gọi tôi như vậy, thực sự rất hổ thẹn mà, ngày đó được chứng kiến sức mạnh thần kì của cậu, tôi cuối cùng mới biết biết được cái gọi là tông sư vô địch kia chỉ là một chuyện nực cười biết bao, trước mặt cậu Lục, tôi không khác gì một học sinh tiểu học, vẫn cần được nghe sự chỉ dạy từ cậu mà”.
Lục Hi bật cười ha hả, cũng không nói gì thêm.

Triệu Hoàng ở phía sau Vương Dương Minh cũng lên tiếng: “Anh Lục, nếu đã có kẻ dám động tới người của anh, anh yên tâm, cho dù hắn là ai tôi cùng Vương tông sư cũng sẽ khiến hắn phải hối hận vì đã được sinh ra trên cõi đời này”.
Tiếp đó Triệu Hoàng phất tay về phía sau lớn tiếng nói: “Còn không mau chào hỏi?”
Lập tức chỉ nghe thấy gần trăm người phía sau đồng thanh hét lên một tiếng: “Chào anh Lục”.
Một câu hét thanh thế to lớn này khiến mấy người Hạ Nguyên Phi lúc này mới vỡ lẽ, thì ra cậu Lục lại có uy danh lớn như vậy tại Miêu Cương, trong lòng họ càng thêm kinh hãi.
Bởi những người này xem ra không phải là người bình thường, đặc biệt là ông lão kia, từ cử chỉ hành động của ông mơ hồ toát ra một loại khí khái, nếu không phải là người lâu ngày ngồi ở địa vị cao cũng không thể dưỡng thành.
Còn người đàn ông trung niên kia nói chuyện làm việc tràn đầy khí phách giang hồ, hơi thở quanh thân chỉ cần liếc mắt đã biết là một vị đại ca trong giới, hung hãn ác liệt.
Thái độ của hai người họ với Lục Hi đều cung kính như vậy cho thấy danh vọng của anh tại nơi đây cao quý tới đâu.
Tất cả mọi người không khỏi thở dài trong lòng, cậu Lục thực sự là một người phi phàm mà!
Lục Hi lúc này mới lấy ra tờ giấy ném cho Triệu Hoàng nói: “Anh biết người này không?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.