Cự Long Thức Tỉnh

Chương 199: “tôi Đã Nói Rồi Tôi Rất Lợi Hại”





Một cao thủ tiên thiên đỉnh phong của nhà họ Vương đồng ý giúp hắn ta, nhưng ông ta đòi thù lao ba chục triệu.
Mặc dù nhiều năm nay Triệu Hoàng kiếm không ít tiền, nhưng hắn ta phải nuôi nhiều thuộc hạ, bản thân cũng không giữ lại được bao nhiêu.
Hắn ta chỉ đành nâng cao tiền bảo kê vì nhu cầu cần thiết.
Thật ra thì hắn ta cũng không muốn như vậy, chuyện khẩn cấp liên quan đến tính mạng, hắn ta đành phải làm như vậy.
Nghe xong lời giải thích của Triệu Hoàng, Lục Hi hừ lạnh một tiếng, anh chậm rãi giơ chân, quay trở lại ghế sofa và nói.
“Niệm tình anh nói ra nguyên nhân, tôi tha cho anh một lần.
Sau này nếu dám động vào Giai Mĩ, tôi giết không tha”.
“Dạ dạ dạ, tôi cũng không dám nữa đâu”.
Triệu Hoàng ngày thường vô cùng hung ác lúc này giống như đứa trẻ biết nghe lời, hắn ta liên tục nói xin lỗi với Lục Hi.
Lục Hi chớp mắt nói: “Cút đi”.
“Dạ dạ”.
Triệu Hoàng đồng ý, hắn ta đi ra phía cửa.

Khoảng thời gian này hắn ta đã đủ xui xẻo rồi, đầu tiên là kẻ thủ tìm tới cửa, bỗng nhiên trở nên vô cùng lợi hại.
Sau đó lại gặp tên biến thái thiếu chút nữa giết chết mình, hắn ta rất bực bội.
Hắn ta đá ba tên thuộc hạ trên đất bảo bọn chúng rời đi.
Quỷ xui đất khiến như nào Triệu Hoàng lại quay đầu nói với Lục Hi.
“Anh Lục, anh có thể giúp tôi không.
Tôi trả anh năm triệu, anh ra tay giúp tôi được chứ?”
Lục Hi nhìn hắn ta rồi nói: “Không phải anh đã mời một cao thủ tiên thiên đỉnh phong ra mặt rồi sao?”
Triệu Hoàng liền vội vàng nói.
“Kẻ thù kia của tôi cũng là cảnh giới tiên thiên, chỉ là không biết sơ kỳ hay đỉnh phong, tôi sợ người kia nhà họ Vương có sơ suất gì thôi.
Cao thủ như anh chắc chắc đã là cảnh giới tiên thiên, có anh ở đây, tôi có phần chắc ăn hơn”.
Lục Hi cười một tiếng rồi nói: “Người kia của nhà họ Vương anh trả ba chục triệu, đến lượt tôi thì thành năm triệu, anh cũng tôn trọng tôi quá nhỉ”.
Triệu Hoàng nhất thời lúng túng, hắn ta nói: “Tôi không có ý đó mà anh Lục.
Chỉ là thật ra tôi không lấy ra được nhiều tiền hơn đâu, đây này, tiền của người nhà họ Vương kia tôi cũng không có trả hết đâu”.
Lục Hi nghe xong, anh chậm rãi nói: “Ra tay giúp anh cũng được, đưa mười triệu ra đây”.
Triệu Hoàng nghe vậy, sắc mặt tối sầm, quả thật hắn ta không có tiền, người của nhà họ Vương kia hắn ta cũng chỉ cho hai chục triệu, còn mười triệu kia về sau mới cho thêm.
Triệu Hoàng do dự một chút, hắn ta cắn răng nói: “Anh Lục, có thể trả anh trước năm triệu được không? Năm triệu còn lại cho phép một tháng sau tôi trả”.
Chuyện này liên quan đến tính mạng của hắn ta, có thêm một cao thủ là thêm một phần an tòan, chỉ cần có thể giữ được tính mạng và vị trí anh cả, tiền cũng sẽ kiếm về được thôi.
Lục Hi chậm rãi gật đầu đồng ý.
Mười triệu cũng không phải số tiền nhỏ, đừng thấy bây giờ trong thẻ anh có hơn hai chục triệu, nhưng đồ anh cần giá cả cũng phải lên đến mấy trăm triệu, chút tiền đó thật lòng không đủ.
Thấy Lục Hi đồng ý, Triệu Hoàng mặt đầy vui mừng nói: “Cảm ơn anh Lục, thời gian hẹn chiến là vào tối mai, đến lúc đó tôi tới đón anh được chứ?”
Lục Hi gật đầu, Triệu Hoàng lúc này mới rời đi.
Sau khi Triệu Hoàng rời đi, đám người Tần Nguyên Cửu sững sờ nhìn Lục Hi bằng vẻ mặt kinh hãi.

Triệu Hoàng tiếng ác hiển hách ở Đô Thành cứ như vậy bị Lục Hi thuyết phục, còn phải tốn mười triệu mời anh hỗ trợ, rốt cuộc cậu Lục này là người như thế nào?
Thấy biểu cảm kinh hãi của mọi người, Lục Hi cười nói: “Mọi người không cần kinh hãi, tôi nói rồi, sau này Giai Mĩ dù ở đâu cũng sẽ không cúi đầu trước bất kỳ thế lực nào”.
Mọi người lại nghe thấy câu này, lập tức cảm thấy tin tưởng gấp trăm lần, họ cũng nảy sinh một cảm giác tin cậy chưa từng có với Giai Mĩ.
Tần Nguyên Cửu lẩm bẩm nói: “Cậu Lục, không ngờ cậu lại là một cao nhân, chúng tôi coi như được mở mang kiến thức rồi".
“Trời đất lớn, người hiếm thấy và chuyện kỳ lạ rất nhiều, tôi cũng không tính là gì đâu”, Lục Hi thản nhiên nói.
Mọi người trố mắt nhìn nhau, lời này bọn họ thấy thật sự là khách sáo quá rồi, người có bản lĩnh lớn như vậy còn bảo mình không tính là gì.
Nhưng Lục Hi cảm thấy đúng là như vậy, trời đất rộng lớn có rất nhiều chuyện khiến người ta không ngờ tới.
Trước giờ anh không hề cảm thấy mình vô địch thiên hạ.
Lục Hi thấy những cao nhân chân chính kia không hề xuất thế mà thôi, hoặc bọn họ đang ở ẩn, hoặc đã coi thường những thứ phàm tục trên đời, trở thành sự tồn tại nhàn hạ như mây trôi, phóng khoáng giữa trời đất.
Bản thân anh thật sự không dám nói mình là đệ nhất.
Nhưng trong giới tông sư, anh chính là vô địch, chút tự tin này anh vẫn có.
Nói chuyện với đám người Tần Nguyên Cửu một hồi, Lục Hi bảo bọn họ ai về nhà nấy.
Bọn họ đều là các quản lý, mỗi người đều bận bịu có chuyện phải làm, chỉ có phục vụ mình cũng không được.
Sau khi đám người Tần Nguyên Cửu rời đi, A Đóa nhảy đến bên cạnh Lục Hi, cô ấy vỗ tay cười nói: “Anh Lục thật là lợi hại, người hung ác như vậy anh cũng có thể đánh bại”.
Lục Hi cười nói: “Tôi đã nói rồi, tôi rất lợi hại”.
“Ừ”, lần này A Đóa dùng sức gật đầu, thừa nhận lời giải thích của Lục Hi.

Hai người lại ngồi xem tivi, Lúc Hi xem một lúc rồi ngủ quên trên sofa.
A Đóa thấy vậy liền tìm chăn đắp cho Lục Hi, còn mình cuộn tròn chân ngồi bên cạnh Lục Hi, tiếp tục xem ti vi.
Không bao lâu, A Đóa cũng buồn ngủ, cứ như vậy cô ấy ngã xuống ngủ mất.
Ngày hôm sau.
Lục Hi tỉnh lại, buồn ngủ mở mắt ra, anh phát hiện thấy một chuyện hết sức ngượng ngùng.
A Đóa không biết sao lại tựa vào bắp đùi của mình ngủ thiếp đi, mà người anh em của mình lại đang giương cao kề sát vào mặt A Đóa.
Lúc này, Lục Hi cũng không dám di chuyển, anh rất sợ làm A Đóa tỉnh giấc sẽ khiến cô nhìn thấy cảnh này.
A Đoán còn là một cô gái nhỏ, bảo cô nhìn thấy thứ này thì sẽ rất ngượng ngùng.
Lục Hi không biết làm sao, chỉ đành chờ đợi người anh em của mình ngừng công kích.
Nhưng cái thứ này lại thật kỳ quái, có lúc bạn muốn nó phấn chấn lên thì hết lần này đến lần khác nó không chịu.
Có lúc bạn muốn nó ngoan ngoãn nghỉ ngơi, nhưng nó lại hăng hái tinh thần, giương lên rất hùng vĩ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.