Cự Long Thức Tỉnh

Chương 13: Số Hưởng





Lục Hi lắc đầu định rời đi, chút thần ân này hẳn là không đổi được món gì rồi.
Ngay lúc anh định đi thì màn sáng mờ đi, sau đó lại sáng lên.
Một chiếc nhẫn bằng đá quý màu đỏ lửa đơn độc hiện ra trong màn sáng.
“Suối tiên bất lão: Kéo dài thời gian làm chuyện phòng the”.
.
Đam Mỹ Sắc
“Đệch, lão rồng già này sao cái gì cũng có hết thế?”
Lục Hi không khỏi bật thốt nói.
Thảo nào, mấy thứ kỳ lạ hiếm thấy cũng có thể xuất hiện thế này, có phải vị Long Thần này thô tục quá rồi không, sao trông không đứng đắn thế nhỉ?
Vừa nói thế Lục Hi lại cảm thấy không đúng, vội vàng che miệng mình lại.
Quan sát hồi lâu cũng không thấy có gì bất thường, anh mới yên tâm.
Xem ra đúng là thế, chỉ cần hiến tế thì lão rồng già này chẳng còn quan tâm đến những thứ khác.
Sau khi thấy không có vấn đề gì, Lục Hi nhấn vào chiếc nhẫn đó.
Chiếc nhẫn bay ra đến cạnh Lục Hi, tất cả thần ân cũng bị tiêu hao sạch sẽ, không chừa lại một giọt.

“Mẹ kiếp, lão rồng già này đúng là xảo quyệt, đừng nói là muốn lừa sạch mình đấy nhé”.
Lục Hi lắc đầu, anh nhận ra lão rồng già này cực kỳ gian xảo, thần ân hiến tế xong thì không chừa lại một giọt nào cả.
Thở dài một hơi, Lục Hi thu dọn đồ đạc đã hiến tế định rời đi.
Đột nhiên.
Một giọng nói xa lạ như thể xuyên qua vô vàn dòng thời gian vang lên.
“Chàng trai, xét thấy mắt nhìn của cậu rất tốt, ta tặng cậu biệt danh ‘Số hưởng’ để nhắc cậu phải nhanh chóng hiến tế, nó sẽ tăng cường thể chất của cậu.
Nên biết cậu nuốt một con rồng, với tốc độ trưởng thành thể chất hiện giờ của cậu sẽ không thể nào chịu được huyết mạch của gia tộc Cự Long thức tỉnh, đến lúc đó cơ thể và linh hồn của cậu đều bị sức mạnh của Cự Long hủy hoại”.
“Cái gì?”
Lục Hi vừa nghe thế cũng cảm thấy hoảng sợ.
“Rốt cuộc là sao?”
Lục Hi lớn giọng hỏi.
Thế nhưng lúc này tất cả sức mạnh trong đại điện đều tản đi như thủy triều, câu hỏi của anh không nhận được bất kỳ câu trả lời nào.
“Mẹ nó”.
Lục Hi chửi thề một câu, sau đó nhận ra hóa ra chuyện không đơn giản.
“Có phải ông đây bị gạt rồi không?”
Lục Hi bắt đầu nghi ngờ có phải là từ lúc mình ăn con rồng đó thì đã rơi vào bẫy của lão già này rồi không?
Nhưng bây giờ có hối hận cũng đã muộn rồi, xem ra phải tranh thủ trong chuyện hiến tế.
Anh vẫn không dám nghi ngờ lời nói của lão rồng già này, chuyện này liên quan đến mạng sống của mình đấy.
Lục Hi thầm đọc mấy ký tự tiếng rồng, một lúc sau anh xuất hiện trong phòng mình.
Nhìn mấy vật phẩm hiến tế trong phòng và mấy câu cuối cùng của lão rồng già đó, Lục Hi lại cảm thấy đau đầu.
Suy nghĩ hồi lâu cũng không phải cách hay, Lục Hi quyết định cứ giải quyết xong việc trong tay trước.
Lấy điện thoại ra chụp lại chiếc nhẫn suối tiên bất lão và tỏa ra nhiệt huyết hừng hực kia rồi mở diễn đàn bàn luận của võ giả trên điện thoại ra.
Diễn đàn này là diễn đàn thảo luận về võ đạo lớn nhất thế giới, trong đó có các môn phái, gia tộc lâu đời, người Hoa ở nước ngoài, nhân vật bí ẩn.

Là một võ giả, Lục Hi cũng thường lướt xem diễn đàn này, đọc các bài thảo luận và tranh luận về võ đạo.
Mấy thứ này đăng lên diễn đàn này thì cực kỳ thích hợp.
Đăng ký thêm một acc clone đặt tên là “Số hưởng”, sau đó Lục Hi đăng hai tấm hình này kèm theo một bài viết lên diễn đàn.
Mỗi món có giá mở đầu là một trăm nghìn, nếu có nhiều người mua, ai trả giá cao sẽ có được món đồ này.
So sánh thuộc tính của hai món đồ này thì giá một trăm nghìn đúng là rất thấp.
Nhưng Lục Hi suy xét đến khả năng mọi người xem món đồ kỳ ảo này là một trò cười.
Thế nên anh để giá rất thấp, một trăm nghìn, trong mắt con cháu các gia tộc võ đạo thì không là gì, rất có thể họ sẽ có ý định muốn mua về chơi thôi.
Chỉ cần có người mua một món, hiệu quả của nó chắc chắn đủ để gây ra chấn động, sau đó món đồ cũng không còn giá này nữa.
Chỉ cần có đủ đồ hiến tế thì lão rồng già đó có ở đâu cũng không thiếu mấy món đồ tốt này, sau này có thứ có thể kiếm tiền.
Thu xếp hết thảy mọi thứ, Lục Hi ngáp một cái, cơn buồn ngủ ập đến, anh không thèm thay đồ mà trèo luôn lên giường.
Ngày hôm sau.
Lục Hi ở trong tiệm tạp hóa của mình gọi cho Vân Khả Thiên.
Không lâu sau, Vân Khả Thiên nhanh chóng chạy đến.
Lục Hi lấy nước suối nguồn ra đưa cho Vân Khả Thiên nói.
“Về đưa cho bệnh nhân uống, có lẽ sẽ không sao, không chừng còn có thể kéo dài tuổi thọ, chúng ta hết nợ nhé”.

“Cái gì? Còn có thể kéo dài tuổi thọ?”
Vân Khả Thiên không dám tin nhìn Lục Hi.
“Phải, nhưng có thể kéo dài bao nhiêu vẫn phải xem tạo hóa của người bệnh”.
“Chuyện này, chuyện…”
Vân Khả Thiên quả thật không dám tin nói với Lục Hi.
Nhìn chiếc bình nhỏ không biết được làm bằng chất liệu gì có chứa chất lỏng màu trắng bên trong, Vân Khả Thiên siết chặt nó trong tay.
Lục Hi nói những điều thần kỳ quá, khiến Vân Khả Thiên có cảm giác không chân thật.
Nhưng hiện giờ đây là cọng rơm duy nhất có thể cứu được bố anh ta, anh ta không tin cũng phải tin.
Không có thời gian nói mấy lời khách sáo, anh ta vội vàng tạm biệt Lục Hi rồi chạy về nhà.
Bố anh ta đang tu dưỡng tại nhà, anh ta vội vàng mang về bố mình uống.
Nếu có tác dụng thật thì sẽ cứu được vận mệnh của cả hai gia tộc.
Lúc này trong phòng khách của nhà Vân Thắng Quốc, một ông lão mặc đồ thời Đường khoảng hơn sáu mươi tuổi, trông đầy sức sống đang bắt mạch cho Vân Thắng Quốc.
Mục Duy Trân ngồi bên cạnh tỏ ra căng thẳng như thể phạm nhân đang đợi phán quyết cuối cùng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.