Cự Long Thức Tỉnh

Chương 1167:




Chương 1167

Ngay khi Độc Xà nói xong, năm người đàn ông cường tráng sau lưng gã cũng nhanh chóng rút năm cây mã tấu sáng quắc từ thắt lưng ra, hung hăng nhìn chòng chọc vào Lục Hi, như thể chỉ cần một lời không hợp thì sẽ lập tức chém anh.

Đường San San sợ hãi hét lên, còn Độc Xà lại rất ung dung, gã nhìn Lục Hi không nói lời nào.

Khi Chu Kiến Cương vừa tìm gã thương lượng chuyện này, gã đã cực kỳ có hứng thú.

Người có tiền, một mình ở nơi đất khách quê người, người như vậy thực sự là một mục tiêu quá hời, nếu không hung hãn chém một đao thì sao mà qua chuyện được.

Trên đường đến đây Độc Xà đã quyết định phải chém mạnh một đao. Ở Bangkok, với thế lực của gã, một kẻ ngoại quốc còn có thể lật trời sao, gã không hề lo lắng gì cả, chuyện này đối với gã mà nói dễ như ăn cơm uống nước, không có gì khó khăn cả.

Lúc này Lục Hi mới nhìn về phía Độc Xà, chậm rãi nói: “Anh hãy nghĩ cho kỹ, chuyện này vốn dĩ không liên quan gì đến anh, cứ muốn dìm bản thân xuống nước sao?”

“Haha, người ngoại quốc, ở nơi này tao khuyên mày nên biết điều chút, nếu không vì tiền mà mất mạng thì không đáng đâu”, Độc Xà lạnh lùng nói.

Nghe vậy, Lục Hi nhướng mày, chậm rãi nói: “Được rồi, nếu như anh nhất định muốn làm thế thì tôi cũng hết cách, đợi tôi gọi một cuộc điện thoại”.

Ngay khi Lục Hi đang định gọi điện thoại thì có tiếng gõ cửa.

Thấy vậy, anh cười nhẹ nói: “Xem ra không cần nữa, người đưa tiền đã tới rồi”.

Sau đó, Lục Hi quay đầu lại nói với Đường San San đang cực kỳ sợ hãi: “Hứa với tôi, bất kể lát nữa nhìn thấy bất kỳ chuyện gì cũng đừng sợ, được không?”

Đường San San khẽ gật đầu.

Lúc này Lục Hi mới nói: “Vào đi”.

Ngay lập tức, cánh cửa được đẩy ra, chỉ thấy Oona mặc một bộ áo giáp, thắt lưng đeo kiếm và trên tay là một chiếc hộp gỗ lớn. Phía sau cô ta, còn có hai tên thị vệ nghi trượng của vương thất, tất cả đều mặc trang phục rực rỡ.

Khi Oona bước vào, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn cô ta và hai tên thị vệ phía sau, rõ ràng đây là trang phục chỉ hoàng thất mới được mặc. Đừng nói là Độc Xà, ngay cả Đường San San và Chu Kiến Cương cũng biết trang phục này, người bình thường mặc chúng chắc chắn sẽ bị kết án.

Đây là màu sắc và kiểu trang phục độc đáo của vương thất Thái Lan, theo luật thì chỉ các thành viên trong hoàng tộc mới được mặc, hơn nữa các tước vị khác nhau được mặc trang phục khác nhau, có quy định khá nghiêm ngặt.

Oona vừa đi vào đã cau mày nhìn tình hình bên trong, nhưng cô ta nhanh chóng trở lại bình thường, cầm hộp gỗ trong tay đi đến chỗ Lục Hi, sau đó quỳ một gối xuống, hai tay nâng hộp gỗ lê n đỉnh đầu, lớn tiếng nói:

“Chao Phraya tôn kính, đây là bộ lễ phục được may gấp rút suốt đêm và sách mệnh phong tước. thị vệ trưởng hoàng cung Oona, đến đây để trình diện với ngài theo lệnh của quốc vương”.

Khi Oona nói xong, tất cả mọi người đều bị sốc.

Sắc mặt Chu Kiến Cương tái mét, mồ hôi đổ xuống như mưa, còn Đường San San thì trợn tròn mắt không thể tin được.

Hiện tại Độc Xà ngồi ở đó chỉ cảm thấy hai chân yếu ớt, không có một chút sức lực nào để đứng lên.

Mấy chữ Chao Phraya, thị vệ trưởng hoàng cung, quốc vương như sấm sét đánh vào tim gã.

Từ nhỏ đến lớn gã đều sinh sống ở Bangkok, gã biết rất rõ những từ này có ý nghĩa gì.

Điều này đại diện cho sự tồn tại tối cao của vương thất Thái Lan, còn Chao Phraya là siêu cấp đại quý tộc đứng sau quốc vương bệ hạ. Một người như vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng gã chỉ với một câu nói, vậy mà gã lại dám tống tiền nhân vật thuộc đẳng cấp này. Đến hiện tại, Độc Xà vẫn không thể chấp nhận sự thật này.

“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào”.

Trong lòng Độc Xà không ngừng gào thét những lời này, Chao Phraya của Thái Lan sao có thể phong cho một người ngoại quốc, chuyện này tuyệt đối không thể nào xảy ra được, bọn họ nhất định là đang diễn kịch.

Nghĩ đến đây, Độc Xà bỗng lấy lại tinh thần, chỉ thấy gã đột ngột đứng lên, nghiêm mặt nói: “Tên ngoại quốc kia, đừng có diễn kịch trước mặt tao nữa. Mày tưởng như vậy thì có thể doạ Độc Xà tao sao, đúng là nực cười, người đâu, chặt tay hắn cho tao, lấy đó làm bài học trừng phạt”.

Lúc này, thuộc hạ của gã như vừa tỉnh dậy từ trong mộng, xách đao đi về phía Lục Hi, ánh mắt của Chu Kiến Cương cũng sáng lên, dường như hắn cũng đã hoàn hồn.

Đúng vậy, Chao Phraya sao có thể phong cho một người Hoa Hạ được chứ? Thực sự là quá nực cười, đây chắc chắn là vở kịch do tên Lục Hi mời diễn viên đến diễn, muốn lừa bịp cho qua chuyện, an toàn thoát thân. Nực cười là bản thân còn bị doạ sống dở chết dở, con mẹ nó tên họ Lục này thực là đáng hận.

Lúc này, Chu Kiến Cương hung hăng nhìn chằm chằm Lục Hi, vẻ mặt thẹn quá hóa giận.

Đường San San dường như cũng đã có phản ứng, hoảng sợ nhìn Lục Hi.

Chiêu này của anh quả thực khiến người khác rất bất ngờ, suýt chút nữa đã thành công rồi, đáng tiếc vẫn còn sơ hở bị Độc Xà phát hiện, bây giờ phải làm sao đây? Nhìn mấy gã cường tráng đang đi về phía Lục Hi, Đường San San vô cùng hoảng loạn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.