Cự Long Thức Tỉnh

Chương 115: Anh Có Phục Không





Nhưng ngọn lửa màu vàng trên người Lục Hi lại càng ngày càng hưng thịnh.
Dưới thể chất Cự Long, cho dù Dương Quân thiên phú dị bẩm cũng không phải đối thủ của anh.
Mặc dù Dương Quân biết mình đã ở thế hạ phong, nhưng hắn ta không hề có ý muốn dừng tay chút nào, vẫn không quan tâm cứ bất chấp tấn công, hoàn toàn buông thả phòng thủ.
Còn Tôn Chính Đức nhìn thấy cảnh này, anh ta đã gấp đến mức không ngừng nhảy cẫng.
Anh ta cũng không ngờ Lục Hi này lại mạnh như thế, chặn đánh được một tiểu bá vương trong quân đội.
Nhìn hai người bắt đầu bất chấp tính mạng đánh nhau, Tôn Chính Đức liền run sợ trong lòng.
Dương Quân chính là cháu trai chiến thần, nếu hắn ta có chuyện không may, một khi chiến thần tức giận, mấy ai ở Hoa Hạ có thể chịu được lửa giận của ông ta đâu.
Đầu tiên không nói đến người khác, cái chức chủ nhiệm căn cứ của anh ta e rằng sẽ tan thành mây khỏi dưới cơn phẫn nộ của chiến thần.
Nhưng bây giờ hai người này đã chiến đấu đến mức kịch liệt, người khác không thể tham gia vào, anh ta cũng chỉ là một quân nhân bình thường, e rằng còn chưa đến gần đã bị quyền phong của hai người xé thành mảnh vụn, anh ta cũng chỉ có thể sốt ruột đứng nhìn.

Thấy Dương Quân đã hoàn toàn rơi vào tình thế xấu mà vẫn còn mù quáng tấn công, Lục Hi cười lạnh một tiếng nói: “Thật sự là yếu quá, đây chính là toàn bộ sức mạnh của anh sao?”
Dương Quân không nói một lời, chỉ liều mạng tấn công.
“Ha ha, tiểu bá vương cái rắm gì, hôm nay ông đây cho anh chút kiến thức thế nào gọi là sức mạnh chân chính”.
Lục Hi cười lớn một trận, rồng tinh trong cơ thể nhanh chóng chuyển động.
Pháp lực tích lũy trong tu luyện ngày thường ào tuôn ra giống như nước suối.
Chỉ thấy ngọn lửa màu vàng trên người Lục Hi tăng vọt, đột nhiên xông lên mười mấy mét, trong ngọn lửa cuồn cuộn Lục Hi hạ xuống như thiên thần, uy thế vô song.
Người Lục Hi mang hai luồng sức mạnh, một là sau khi ăn được Cự Long lấy được sức mạnh Cự Long.
Đây là một loại sức mạnh thuần túy.
Còn một loại chính là pháp lực lấy được khi tu luyện Long Đằng quyết.
Vốn dĩ loại phát lực này dùng để thi triển pháp thuật Long Ngữ, Lục Hi dựa vào thể chất mạnh mẽ, cố gắng chuyển hóa pháp lực thành sức mạnh.
Hành động chuyển đổi pháp lực thành sức mạnh không dùng vào thực tế được, trong quá trình chuyển đổi đã tổn hao hơn phân nửa.
Nhưng Lục Hi đã ở thế thượng phong tuyệt đối, anh làm như vậy cũng chỉ để đánh bại hoàn toàn Dương Quân về mặt sức mạnh.
Không phải Dương Quân tự xưng vô địch về mặt sức mạnh sao? Vậy thì Lục Hi phải hoàn toàn đè ép hắn ta ở mặt này, như vậy mới khiến hắn ta hoàn toàn tâm phục khẩu phục.
Mà vốn dĩ Dương Quân đã ở thế hạ phong, nhìn thấy sức mạnh của Lục Hi lại tăng lên, trên mặt hắn ta lộ vẻ kinh hãi.
Còn một đám lính đặc chủng Viêm Long đã hoàn toàn sững sờ, sức mạnh của Lục Hi đã có thể dùng từ xé trời để hình dung.
Ở trước mặt bọn họ, tiểu bá vương Dương Quân vô địch lại bị đè ép gay gắt, điều này khiến cho bọn họ gần như không có cách nào chấp nhận.

Nhưng sự thật tàn khốc đã bày ở trước mắt.
Chỉ thấy Lục Hi tăng vọt sức mạnh, cười ác độc nhìn về phía Dương Quân đang kinh hãi, một quyền đánh tới, quyền này giống như sao băng ngoài bầu trời mang theo sức mạnh vô cùng lớn, trong nháy mắt đã đến trước mặt Dương Quân.
Lúc này hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng Dương Quân đã chảy máu, mắt thấy một quyền của Lục Hi đủ để nổ đỉnh núi, hắn ta cắn răng quát lên, nghênh đón không hề né tránh.
“Ầm!”
Một tiếng vang thật lớn, bộc phát tất cả sức mạnh dự trữ trong nội đan, Dương Quân vẫn không có cách nào ngăn cản được một quyền kinh thiên động địa này của Lục Hi.
Chỉ thấy cơ thể cao lớn của hắn ta bị ném bay ra xa.
Nhưng Lục Hi vẫn không dừng tay, anh nhảy lên cao, lại một quyền đánh vào bụng Dương Quân.
Một tiếng “ầm” vang lên, Dương Quân đã không còn sức đánh trả đã bị một quyền của Lục Hi đập tan tành trên mặt đất, khiến cho mặt bê tông cứng rắn lõm thành hố lớn hình người.
Đám lính đặc chủng đều phát ra tiếng kinh hãi, Tôn Chính Đức càng bị dọa sợ mặt cắt không còn một giọt máu.
Mắt thấy Dương Quân không biết sống chết, nằm ở trong hố to không nhúc nhích, Lục Hi vẫn chưa dừng tay, vừa hạ xuống đất anh đã hung hăng giẫm lên bụng Dương Quân, còn tàn nhẫn xoay một vòng.
Lúc này, Lục Hi mới chậm rãi nói: “Anh có phục không?”
Lúc này không nói đến hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng của Dương Quân chảy máu, ngay cả ánh mắt cũng có chút rã rời, hắn ta nhìn chằm chằm Lục Hi, không nói một lời.

Một đám lính đặc chủng nhìn thấy cảnh này, trong lòng đều xoắn xuýt.
Bọn họ vô cùng hiểu tính cách của Dương Quân, cũng chưa từng thấy hắn ta nhận thua bao giờ.
Nhưng nếu Dương Quân không nhận thua, với sự tàn nhẫn Lục Hi hiện ra từ nãy, e rằng Dương Quân không chết cũng phải lột da.
Bọn họ cũng đã nhìn ra, Lục Hi này hoàn toàn không để ý tới thân phận của Dương Quân, mà ra tay một cách tàn nhẫn, chiếm được ưu thế tuyệt đối rồi cũng không tha cho Dương Quân, phải đánh cho hắn ta gục hoàn toàn, nếu Dương Quân không nhận thua thì vẫn còn nếm mùi đau khổ.
Thấy Dương Quân nhìn chằm chằm mình không nói một lời, Lục Hi cười lạnh một tiếng, chân phải lại dùng lực.
Một luồng sức mạnh cực lớn từ bụng tràn vào cơ thể Dương Quân, tung hoành ngang dọc trong cơ thể hắn ta.
Ngay lập tức Dương Quân biểu cảm đầy đau khổ.
Nhưng Lục Hi hoàn toàn không có ý dừng tay, anh giẫm chân phải lên bụng của Dương Quân, không ngừng dùng hết sức mạnh hùng hậu này đến sức mạnh khác, tàn phá cơ thể và ý chí của Dương Quân từ bên trong.
“Ông đây hỏi anh một lần nữa, có phục không?”, Lục Hi mặt không cảm xúc nói..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.