Cự Long Thức Tỉnh

Chương 1142:




Chương 1142

Lúc này mọi người cũng nhìn ra có đại lão muốn ra tay, lập tức quan sát chăm chú.

Sau đó chỉ thấy đám người Vương Kiều căng thẳng nhìn Ngô Đạt, nhỏ tiếng hỏi: “Anh Ngô, làm thế nào?”

Ngô Đạt sầm mặt nói: “Tiếp tục”.

Đám người Vương Kiều gật đầu, lại bắt đầu đặt cược cho Somchai thắng.

Lúc này, chỉ thấy lão đại Triệu đi lên sàn đấu, đứng đối diện với Somchai, sau đó chậm rãi nói: “Triệu Cần Thiên lên lĩnh giáo cao chiêu của các hạ”.

Somchai khẽ cười, ngoắc tay về phía Triệu Cần Thiên, có vẻ không hề coi ông ta ra gì.

Lúc này, chỉ thấy trong tay Triệu Cần Thiên ngưng kết ra một thanh trường thương, chỉ về phía Somchai.

Chỉ thấy cổ tay ông ta rung lên, chân khí trên người lập tức bùng phát, khí thế lẫm liệt tỏa bốn phía.

“Hay”.

“Lão đại Triệu hay lắm”.

“Đánh tên cháu chắt đó thật mạnh vào, quá hống hách rồi”.

“Giết chết hắn đi, lão đại Triệu, chúng tôi đều cược cho ông thắng”.

Mọi người vừa thấy Triệu Cần Thiên khí thế vô cùng mãnh mẽ, lập tức ào ào cổ vũ cho ông ta.

Lúc mày, đám người Vương Kiều nghe theo lời của Ngô Đạt, lặng lẽ đặt cược cho Somchai thắng, nhưng trong lòng bọn họ đều có cảm giác chột dạ, giống như đi ăn trộm vậy.

Lục Hi nhìn hai người đối chọi trên sàn đấu, uể oải dựa vào lưng ghế, mặt không cảm xúc.

Lúc này chỉ nghe thấy Triệu Cần Thiên quát lớn một tiếng: “Tiếp chiêu”.

Sau đó chỉ thấy cổ tay ông ta rung lên, khí binh trường thương lập tức lóe lên hiện ra mười mũi thương, đâm mọi chỗ trên cơ thể Somchai.

Somchai lại bật cười, cơ thể lao vào trong thương ảnh của Triệu Cần Thiên, đối chọi với khi binh bằng da thịt, khí thế mãnh liệt như hổ.

Mọi người căng thẳng xem trận trấu trên sàn, gần như đều nín thở.

Cuộc quyết đấu của cao thủ như này, trước đây bọn họ chưa từng thấy, cho dù bọn họ là người trong đạo, cũng thường xuyên tham dự đấu quyền anh như này, nhưng từ trước đến nay, những đại lão này sẽ không ra tay, chỉ cho tiểu đệ thuộc hạ lên sàn, hôm nay vì tình thế ép buộc, bọn họ cũng đích thân lên trận, cho những người này mở mang tầm mắt.

Lúc này, cuộc chiến giữa Triệu Cần Thiên và Somchai lập tức được đẩy lên cao trào, Triệu Cần Thiên cầm thương bay lên bay xuống, khí thế như vũ bão, võ kỹ không tầm thường, chân khí sôi sục.

Toàn thân Somchai rắn chắc như kim cương, thương không đâm lọt, khí thế như hổ điên, hung hăng đấu đá trong thương ảnh, muốn sát lại gần Triệu Cần Thiên.

Triệu Cần Thiên cũng biết, một khi bị Somchai tiếp cận, ông ta sẽ mất ưu thế, cho nên cố gắng hết sức cách Somchai hai mét, muốn dùng võ kỹ đánh thương hắn.

Cuộc chiến của hai người kéo dài đến mười mấy phút, mọi người nhìn mà hoa mắt, thấp thỏm lo sợ, còn các đại lão cũng thầm lo lắng.

Somchai này đã có ý khiến cơ thể như kim cương bất bại, khí binh của Triệu Cần Thiên không thể gây ra hiệu quả sát thương với hắn, hơn nữa, cuộc chiến cường độ cao như này, chân khí bùng phát quá nhanh khiến bản thân người sử dụng tiêu hao cực lớn, cứ tiếp tục như vậy, Triệu Cần Thiên cũng sẽ thua trận.

Hiển nhiên Triệu Cần Thiên cũng biết tình hình, ông ta chiến lâu mà không hạ gục được đối phương, liền cau này, quát lớn một tiếng, mũi thương bỗng bủng lên ngọn lửa chân khí, thế như chớp điện đâm về phía tim của Somchai.

Đòn này đã ngưng tụ chân khí cả đời của ông ta, là đòn mạnh mẽ nhất, cùng lúc ông ta ra tay, đồng thời không hề kiêng dè cái chân đá đến của Somchai, chỉ cần có thể đánh Somchai bị trọng thương thì mình chịu một cú đá của hắn, kể cả tàn phế cũng được, sau đó sẽ có người xử lý hắn.

Nhưng lúc này, Somchai lại cười âm hiểm, miệng quát một tiếng, chân khí màu vàng đất trên người bừng bừng, hai cánh tay chặn ngang trước ngực, chống chọi với trường thương của Triệu Cần Thiên, đồng thời đá vào phần hông của ông ta.

“Bành!”

Cùng với tiếng nổ vang lên, trường thương của Triệu Cần Thiên đâm mạnh vào hai tay của Somchai, bùng lên ngọn lửa chân khí, ông ta bị một cú của Somchai đá bay ra xa, phun ra máu ngã xuống đất.

Somchai lùi lại máy bước, hai chân cào ra một đường rãnh sâu xuống đất, đứng ngạo nghễ, trông có vẻ không hề bị thương.

Triệu Cần Thiên ngã xuống đất không đứng dậy nổi, phun mấy ngụm máu tươi, không dựng nổi người lên.

Lúc này, mấy vị đại lão vội vàng chạy đến đỡ Triệu Cần Thiên dậy.

“Lão đại Triệu, ông có sao không”.

“Không sao, không chết được, nhưng xin lỗi, sau đây phải dựa vào các vị rồi”, Triệu Cần Thiên hung hãn lau vết máu bên khóe miệng, trầm giọng nói.

Tuy bị thương nặng, nhưng Triệu Cần Thiên vẫn có khí thế hùng hổ, không hổ là đại lão một phương.

Lúc này, có người nói: “Ông yên tâm, tiếp sau đây, cứ giao cho chúng tôi đi, cho dù chúng tôi có chết cũng tuyệt đối không để Somchai này sống sót rời khỏi đây”.

Sau đó, cùng lúc Triệu Cần Thiên đi xuống, một vị đại lão chậm rãi đi về phía Somchai.

“Somchai, anh có cần nghỉ ngơi chút không, tránh để nói chúng tôi ức hiếp anh”, vị đại lão này lạnh lùng nói.

Somchai cười nói: “Các ông quá yếu, đối phó với các ông, không cần nghỉ ngơi”.

“Ngông cuồng, Vương Hổ tôi xin lĩnh giáo”.

Vương Hổ quát lớn một tiếng, chân khí trên người lập tức bùng lên, hai tay ngưng kết ra hai thanh trường đao, không nói nhiều chém về phía Somchai như cuồng phong.

Tuy ông ta cũng biết mình chưa chắc đã là đối thủ của Somchai, nhưng lúc này đã không cho phép bọn họ rút lui, đây đã không phải là trậu đấu quyền đơn giản, mà là việc liên quan đến sự toàn vẹn dân tộc.

Tuy bọn họ đều là nhân vật thế giới ngầm, bình thường cũng độc ác nhẫn tâm, nhưng đứng trước sự khiêu khích của ngoại tộc, bọn họ vẫn giữ khí huyết, quyết không tỏ ra yếu thế, kể cả có chết, cũng tuyệt đối không để Somchai này chiến thắng ra về, để giang hồ Hoa Hạ thành trò cười của nước khác.

Lúc này, Somchai cũng không lên tiếng, dùng cơ thể vô cùng cường chắc của mình đối chọi với song đao của Vương Hổ, lao vào chiến đấu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.