Cự Long Thức Tỉnh

Chương 1128:




Chương 1128

Mọi người nghe thấy lời của Thường Bác Vũ liền xôn xao cả lên.

Sao bỗng nhiên Thường Bác Vũ thay đổi nhanh thế, từ mâu thuẫn không đội trời chung ban đầu, hùng hổ ép người, biến thành cung kính, mà còn công khai xin lỗi trước mặt nhiều người, còn nói mình rất thiếu hiểu biết, đây hoàn toàn không phải là việc mà với tính cách và thân phận của Thường Bác Vũ có thể làm.

Mọi người đều kinh ngạc nhìn Thường Bác Vũ, Trương Thuận càng khó hiểu, ông ta hoàn toàn không hiểu, sao sự việc lại biến thành thế này.

Lúc này, Lục Hi chậm rãi nói: “Tư lệnh Thường cũng biết xin lỗi, thật hiếm có”.

Mọi người càng sửng sốt, Thường Bác Vũ đã xin lỗi, có thể nói chuyện này có kết thúc viên mãn một cách bất ngờ, sao Lục Thiên Hành này lại không biết tốt xấu còn khiêu khích hắn.

Nhưng lúc này Thường Bác Vũ vẫn giữ tư thế kính lễ, mạnh mẽ nói.

“Với cống hiến và chức vị của cậu với quân đội, cậu hoàn toàn có quyền yêu cầu chúng tôi làm bất cứ việc gì, vì tất cả những hành động lời nói không thích đáng vừa nãy, tôi chân thành xin lỗi cậu lần nữa, hy vọng được cậu tha thứ”.

Lúc này, mọi người càng kinh ngạc, bọn họ hoàn toàn không hiểu, sau một cuộc điện thoại, sao thái độ của Thường Bác Vũ lại thay đổi lớn đến thế.

Cho dù thân phận của Lục Thiên Hành là thật, nhưng hai bọn họ cũng cùng cấp, Thường Bác Vũ hoàn toàn không cần hạ thấp mình như vậy, rốt cuộc đã có chuyện gì?

Đám người Nguyễn Chí và Đỗ Tây Lâm đã bắt đầu suy ngẫm, theo như họ suy nghĩ, cho rằng chuyện này tuyệt đối không đơn giản như bề ngoài, vấn đề ở đây đáng được suy nghĩ kỹ càng.

Lúc này Lục Hi cũng chậm rãi kính lễ, nói với Thường Bác Vũ: “Tư lệnh Thường, sẽ còn gặp lại”.

“Hy vọng tướng quân Lục có thời gian có thể đến khu bảo vệ Tây Sơn hướng dẫn chỉ đạo, Thường Bác Vũ sẽ dẫn theo toàn thể tướng sĩ nhiệt liệt nghênh đón tướng quân Lục”.

Nói xong câu này, Thường Bác Vũ mới hạ tay xuống, sau đó quay người tập hợp quân ngũ, sải bước lớn đi ra ngoài, dường như có thể không để ý chút nào đến việc mình bị mất mặt tại đây.

Trong lòng Thường Bác Vũ, chuyện ngày hôm nay vốn chẳng là gì, trong lòng hắn, không những không có gì bất mãn, mà còn cảm thấy rất hưng phấn, bởi vì hắn đã quen biết người chế tạo ra Luyện Binh Hoàn, một người có cống hiến vĩ đại với quân đội như vậy, có thể quen biết cậu ta, đó là vinh dự của mình.

Mọi người nhìn Thường Bác Vũ thất bại quay về, đều tỏ vẻ không hiểu, nhưng người võ đạo Tây Sơn đã coi Lục Hi là thần, Thường Bác Vũ cuồng ngạo như vậy, bị khuất phục bởi mấy câu nói của Lục Hi, đó không phải là lợi hại bình thường.

Còn đám người nhà nước như Nguyễn Chí lại suy nghĩ sâu xa hơn, Thường Bác Vũ có thể có thái độ sợ hãi Lục Hi, sức mạnh của Lục Hi cũng kinh người, ít nhất bên trên có người có thể trấn áp Thường Bác Vũ.

Người có thể trấn áp Thường Bác Vũ, trừ phi là đại lão của quân đội, lúc này, chỉ thấy đám người Nguyễn Chí đi đến hỏi han trò chuyện với Lục Hi và Lương Thông.

Lúc sau, Lục Hi thấy sự việc đã được giải quyết, cũng không còn tâm tư ở lại, liền cáo từ đám người Lương Thông.

Sau đó, đám người Nguyễn Chí cũng tiễn Lục Hi ra đến cửa khách sạn, nhìn anh ngồi lên chiếc Toyota 86 của Tiết Cảnh Thiên rời đi, còn Diêu Na vẫn ở lại vì phải áp giải đám người Lưu Diệu.

Chiếc xe chạy như bay trên cao tốc, nhiều lần Tiết Cảnh Thiên muốn nói lại ngừng, vẻ mặt đau khổ.

Lục Hi thấy vậy, chậm rãi nói: “Tu hành là một việc rất cần sự kiên trì, không đơn giản như anh tưởng tượng đâu, không phải ai tôi cũng nhận, sau khi về, tôi sẽ sắp xếp một công việc cho anh trước, còn về có nhận anh hay không, sau này rồi tính”.

Tiết Cảnh Thiên nghe vậy, lập tức lộ vẻ vui mừng nói: “Cảm ơn anh Lục, tôi nhất định sẽ thể hiện thật tốt”.

Lúc này, Lục Hi dựa vào lưng ghế, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, Tiết Cảnh Thiên cũng không dám quấy rầy, mà chuyên tâm lái xe.

Cứ như vậy lúc hơn chín giờ tối, hai người dừng lại trước cửa Thiên Nhân Cư, Lục Hi bảo Tiết Cảnh Thiên về đợi điện thoại, rồi cho anh ta rời đi.

Thiên Nhân Cư là trọng địa của anh, vườn hoa bí mật, không phải người nào cũng được vào.

Sau khi Lục Hi về đến Thiên Nhân Cư, đi dạo quanh bên trong một vòng, rồi quay về phòng của mình, sau đó gọi Vân Khả Thiên đến.

Hai người ở trong phòng bàn bạc một lúc, Vân Khả Thiên gọi một cuộc điện thoại, hơn nửa tiếng sau, hai người lại lái xe ra khỏi Thiên Nhân Cư, chạy thẳng đến khu nhà Tây Sơn ở ngoại ô phía Tây.

Chỉ1 lúc sau, hai người xuống xe ở cửa khu nhà Tây Sơn, Vân Khả Thiên dẫn Lục Hi đi vào bên trong.

“Bác trai, chúng tôi đến rồi, anh Vệ Hoành có ở đây chứ”.

Vân Khả Thiên vừa vào cửa đã hô to gọi.

Lát sau, chỉ thấy hai người Vân Vệ Hoành, Jenny và Vân Hiện Diệp, còn có Vân Thắng Quốc ra đón.

Mọi người chào hỏi nhau, Vân Hiện Diệp liền mời Lục Hi đến phòng khách.

Mọi thứ ở đây đều rất đơn sơ, bàn ghế được làm từ gỗ xưa, bầu không khí mộc mạc, không có thêm đồ trang trí nào.

Mọi người ngồi ổn định ở phòng khách, Vân Hiện Diệp đưa trà nước lên, Lục Hi nói thẳng vào vấn đề.

“Vừa nãy Khả Thiên đã gọi điện cho các ông, ý của tôi, có lẽ các ông cũng biết rõ, tôi không vòng vo nữa, trên người Vân Vệ Hoành có huyết mạch thượng cổ, đó là chuyện tốt, cũng là chuyện vô cùng nguy hiểm, nếu tiến vào con đường tu hành, thì sẽ dễ dàng thành công, tốc độ tu hành sẽ nhanh hơn người khác nhiều lần, nhưng cũng có nguy hiểm huyết mạch đột nhiên bùng phát, cơ thể nổ tung mà chết, cho nên hôm nay tôi đến là muốn đưa Vân Vệ Hoành đến chỗ tôi tu hành, các ông có suy nghĩ gì có thể nói ra”.

Lúc này, anh em Vân Hiện Diệp và Vân Thắng Quốc quay sang nhìn nhau, Vân Hiện Diệp nói: “Có thể theo cậu Lục tu hành, đó là việc cầu còn không được, chúng tôi còn có suy nghĩ gì, chỉ là phải phiền đến cậu Lục thôi”.

Vân Thắng Quốc và Vân Hiện Diệp sớm đã biết thần tích của Lục Hi, dù sao có Vân Khả Thiên, bọn họ cũng biết nhiều về Lục Hi hơn bất kỳ ai bên ngoài, Lục Hi có thể thu nhận Vân Vệ Hoành, đó là chuyện vui to lớn, bọn họ đâu có ý kiến gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.