Cự Long Thức Tỉnh

Chương 1088:




Chương 1088

Đúng lúc đó có hai thanh niên đi tới chào hỏi với Diêu Na: “Chào buổi tối chị Na”.

Diệu Na thấy vậy liền nói: “Ngô Tường, làm sao hả, muốn so tài một trận không?”

“Em cũng không dám đấu với chị Na đâu, em tới tìm Tiết Cảnh Thiên, sao hả, có hứng thú làm nóng người một chút không”, người đàn ông tên là Ngô Tường nhìn Tiết Cảnh Thiên nói.

Tiết Cảnh Thiên nhìn Ngô Tường, anh ta lắc đầu nói: “Không, tôi chẳng có xe xịn, không có tiền tặng anh đâu”.

Tiết Cảnh Thiên biết tình hình của mình, anh ta phải thắng chứ không được thua, vì vậy chơi rất cẩn thận, loại so tài tự do năm cây số này không cần kỹ thuật gì, dựa vào tính năng của xe là được.

Với số tiền ít ỏi trong túi anh ta, xe cải tiến lại nhưng vẫn chẳng ra gì, cho nên Tiết Cảnh Thiên cũng rất chuyên tâm phân tích người và xe ở đây, có thể đua với ai, không thể đua với ai, trong lòng anh ta đều có ghi chép, xe của Ngô Tường tính năng cao hơn của anh ta, anh ta sẽ không đi tặng tiền cho Ngô Tường đâu.

Mục tiêu của Tiết Cảnh Thiên là những người mới không có xe xịn mà lại thích chơi, tùy tiện chơi ba ngàn năm ngàn cũng không sao, còn Tiết Cảnh Thiên canh trúng cơ hội này, chơi ngẫu nhiên hai ván rồi âm thầm tích trữ tiền cho bản thân.

Chờ sau khi tích đủ một trăm ngàn tiền ghi danh, anh ta phải tham gia cuộc đua Thập Nhị Bàn Sơn, đây là cuộc thi có đường đua phức tạp, ngoại trừ liều bằng tính năng xe ra, còn phải cần đến kỹ thuật và lòng dũng cảm của từng cá nhân.

Mà Tiết Cảnh Thiên đúng là muốn vận dụng kỹ thuật và lòng can đảm, cùng với sự khao khát tiền bạc của mình để đạt hạng nhất trong cuộc đua núi Thập Nhị Bàn, như vậy thì anh ta có thể xoay chuyển tình thế, có tiền độ xe, và kiếm thêm nhiều tiền hơn nữa.

Ngô Tường thấy Tiết Cảnh Thiên không chịu chấp nhận khiêu chiến, bèn thở dài lắc đầu nói: “Haiz, cho tiền mà lại chê, chịu đấy”.

Mà lúc này, Lục Hi lại nói: “Đã là cho tiền thì tôi đấu với anh một ván vậy?”

Ngô Tường nghe vậy thì nhìn Lục Hi: “Người anh em này trông lạ quá”.

“Anh ta là Lục Hi, mới đến”, Diêu Na nói.

“Ồ”, Ngô Tường nói: “Lục Hi à, xe của anh đâu?”

Lục Hi chỉ vào con Santana 18 của mình, Ngô Tường nhìn thấy thì sửng sốt rồi bật cười.

“Này bro, con xe này của bro nhìn tàn tạ quá đi mất, thật sự có thể đua đấy à?”, Vương Hiển hài hước nói.

“Đừng xem thường người khác, xe này được độ rồi đấy, cực kỳ đỉnh luôn”, Lục Hi nói.

“Chậc chậc”.

Vương Hiển tặc lưỡi, đi quanh xe của Lục Hi một vòng, nói: “Anh chắc chắn muốn đua xe với tôi bằng con xe này à?”

“Chắc kèo luôn”, Lục Hi lạnh nhạt nói.

Ngô Tường nhìn Lục Hi, hỏi: “Thế cược như nào?”

“Tùy anh, nhạc nào tôi cũng nhảy”, Lục Hi đáp.

“Ái chà, chơi lớn đấy, thế mười ngàn nhé?”

Trong mắt Ngô Tường thì Lục Hi chính là tặng tiền không cho hắn ta. Vốn dĩ đấu tự do chỉ cần ba ngàn rưỡi, nhưng hắn ta kéo thẳng lên mười ngàn.

Lục Hi cười nhạt: “Chốt kèo”.

“Lục Hi, anh chắc chưa? Xe của Ngô Tường là Porsche GT, giá hơn triệu đấy”, Diêu Na chau mày nói.

Lục Hi mỉm cười với Diêu Na: “Không sao, mười ngàn thôi mà, coi như chơi thôi”.

“Vậy được, tôi chờ anh ở đường đua”.

Ngô Tường sợ Lục Hi hối hận nên vội vàng chạy ra xe mình, phi đến đường băng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.