Cự Long Thức Tỉnh

Chương 1048:




Chương 1048

Lục Hi chỉ có thể cười ha ha: “Đây là vật nuôi của tôi, sao, có được không?”

Hoắc Tư Duệ tò mò đi lên quan sát Thương kỹ hơn, mà Thương cũng giống như đang nghiêm túc nhìn lại Hoắc Tư Duệ.

Một lát sau, Hoắc Tư Duệ cười nói: “Rất là đáng yêu đấy, sau này không có người thì gọi nó ra chơi nhé”.

Lục Hi lúng túng cười nói: “Được, không thành vấn đề”.

Thương lúc này nhìn chằm chằm ba cô gái, ba cô gái thì cũng tò mò nhìn lại Thương, vây quanh nó không ngừng.

Lục Hi chỉ cảm thấy Thương có chút mê gái, cứ nhìn mãi vào ngực và các chỗ khác của ba cô gái thôi.

Lục Hi lập tức thấy hơi lúng túng, vội vàng đưa Thương quay về dị giới, rồi cười nói: “Ở đây lâu quá rồi, cần cho nó về thôi”.

Sau khi đưa Thương đi, Lục Hi bực bội vô cùng. Con Thương này đã chẳng có tí sức lực nào rồi, lại còn đi theo hướng mê gái, làm anh quá mất mặt đi. Lục Hi quyết định từ sau không bao giờ gọi nó ra nữa.

Chân Nhi nhìn Thương biến mất, vẻ mặt như suy tư điều gì, Miwa Nozaki thì đã thấy thủ đoạn thần kỳ của Lục Hi quá nhiều nên không lấy làm lạ nữa.

Chỉ có Hoắc Tư Duệ là không cam lòng: “Anh Lục, tôi thấy nó rất đáng yêu mà, sau này cứ gọi nó ra đi”.

Lục Hi bất đắc dĩ vì thẩm mỹ kỳ lạ của Hoắc Tư Duệ, bèn gật đầu cho có lệ: “Thôi được, về sau lại tính”.

Sau đó, bốn người trò chuyện một hồi. Hoắc Tư Duệ và Miwa Nozaki rất hứng thú với Chân Nhi, chưa được bao lâu đã thành một nhóm thân thiết.

Lục Hi lắc đầu, mọi người đều nói ba người phụ nữ cộng lại thì bằng cái chợ, đúng là không sai.

Sau đó, hai người dẫn Chân Nhi về phòng bên cạnh ngủ, để Lục Hi ở một mình.

Lục Hi nhìn căn phòng trống rỗng, bi thống kêu lên: “Thế này là thế đếch nào đây hả!”

Ngay sau đó, anh không cam lòng nằm xuống giường, sau đó liền ngủ say.

Dị giới.

Thương quay lại chỗ cũ, sau một trận sương xám, nó khôi phục lại bộ dáng ban đầu, cầm cây giáo, đứng yên nhìn về phương xa.

Nó cứ đứng như thế chừng hơn một giờ rồi mới chậm rãi đi xuống khỏi đống hài cốt, tiến về phía trước.

Nơi này không có quan niệm về thời gian, cũng không có ngày đêm, sinh vật ở đây đều đi lang thang vô định, giống như chỉ có một mình Thương là đang chất chứa bầu tâm sự.

Không biết qua bao lâu, Thương bỗng nhiên cong người lại, giấu mình đi.

Hóa ra phía trước có một hắc võ sĩ đang du đãng.

Hắc võ sĩ này khoác áo giáp màu đen, cầm thanh kiếm lớn, cao chừng ba mét, vô cùng uy thế.

Thương nhanh chóng so sánh thực lực của mình với hắc võ sĩ, phát hiện bản thân lại không phải đối thủ của kẻ này.

Nhưng nó bây giờ, không hiểu vì sao mà lại cực kỳ khát vọng có được sức mạnh.

Thế là nó quyết định liều một phen.

Hắc võ sĩ lúc này đi trong vô định, Thương thì ngụy trang thành một bộ xương khô vô hại, tay chống giáo như chống cây trượng, chậm rãi đi về phía trước.

Không bao lâu, cả hai liền đi qua nhau, lúc này, Thương đột nhiên xoay người, vung cây giáo trong tay vào giữa lưng hắc võ sĩ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.