Cự Long Thức Tỉnh

Chương 1039:




Chương 1039

Lúc này, ngay cả Thôi Cảnh Ba và Diệp Phùng Xuân không hiểu võ đạo cũng mỉm cười, thở dài nhẹ nhõm.

Tên nhóc Lục Hi này thực sự lợi hại vượt qua tưởng tượng, khiến họ tổn thất nghiêm trọng, nhưng cũng chỉ đến vậy mà thôi.

Gia tộc Thiên Diệu là gia tộc Thiên Diệu, không cần đại tông sư Thiên Diệu Chân ra tay đã có thể hùng bá thiên hạ.

Lục Hi giãy dụa một cách khó khăn trong phạm vi ‘thất không trảm’ của Thiên Diệu Linh Vũ, ngọn lửa được hình thành từ chân khí hộ thân trên người bị đập đến mức chập chờn, dường như có thể tắt lịm bất cứ lúc nào, trông có vẻ vô cùng nguy hiểm.

Tám chấp sự của gia tộc Thiên Diệu vui vẻ tán gẫu, trong mắt của hai người Diệp Phùng Xuân và Thôi Cảnh Ba càng lóe lên vẻ hưng phấn.

Bảy tám phút trôi qua, Lục Hi vẫn không có sức đánh trả, rơi vào cục diện bị động chịu đánh.

Lúc này Thiên Diệu Linh Vũ lại đập một côn mang theo khí thế phong lôi đến, Lục Hi dồn sức vào một nhát đao chặn lại, mọi người đều phá lên cười.

Trong ‘thất không trảm’, không ai có thể tấn công trúng được vào người Thiên Diệu Linh Vũ.

Đúng lúc này, mọi người nghe thấy “tang” một tiếng, trường đao của Lục Hi đỡ được bàn long côn của Thiên Diệu Linh Vũ một cách chuẩn xác không hề lệch.

Mọi người đều sửng sốt, lộ ra sắc mặt kinh ngạc, Thiên Diệu Linh Vũ càng không thể tin nổi.

Lúc này, Lục Hi chậm rãi nói: “Được rồi, bây giờ đến lượt tôi”.

Thiên Diệu Linh Vũ kinh hãi, thất không trảm là phạm vi chân không, vốn không thể truyền âm thanh, làm sao Lục Hi làm được?

Trong lúc mọi người kinh ngạc, Lục Hi chém một đao về phía Thiên Diệu Linh Vũ, Thiên Diệu Linh Vũ vội vàng chống đỡ, Lục Hi giáng xuống liên tiếp từng nhát đao như cuồng phong vũ bão, tấn công về phía Thiên Diệu Linh Vũ.

Chỉ thấy bước chân anh vững chắc, ra chiêu nhanh như cắt, vốn không chịu ảnh hưởng của phạm vi thất không trảm, hoàn toàn khác với vẻ chịu đòn vừa nãy.

Trong sự kinh ngạc của mọi người, trường đao của Lục Hi như bão táp, thi triển thuật cận chiến thần quan vô cùng sảng khoái, trong tích tắc, Thiên Diệu Linh Vũ chỉ có liên tục chống đỡ, không có sức đánh trả.

Lúc này, trong lòng Thiên Diệu Linh Vũ vô cùng kinh hãi, ông ta không hiểu được Lục Hi phá được phạm vi ‘thất không trảm’ của ông ta bằng cách nào, hơn nữa, võ kỹ của Lục Hi đúng là thần kỳ tuyệt diệu.

Gia tộc Thiên Diệu của họ cũng luôn tự nhận không có ai có thể xuất sắc hơn họ về võ kỹ, nhưng dưới võ kỹ hoàn hảo không chút sơ hở của Lục Hi, côn pháp của ông ta cũng phải chịu lép vế.

Lúc này, tám chấp sự, Diệp Phùng Xuân và Thôi Cảnh Ba đều bị sự thay đổi đột ngột này làm cho ngẩn người, bọn họ không tán dóc nữa mà căng thẳng xem trận chiến.

Thiên Diệu Linh Vũ tỏ vẻ mặt nghiêm trọng, ông ta cảm thấy cứ tiếp tục thế này, chưa đến mười phút mình sẽ thua trận.

Chống đỡ một lúc, Thiên Diệu Linh Vũ quát lớn một tiếng, nắm chặt bàn long côn trong tay, tấn công ầm ầm với Lục Hi mấy đòn, sau đó lùi lại mười mấy mét.

Lúc này, sắc mặt ông ta âm trầm, miệng gầm ghét lên lần nữa, phạm vị thất không trảm bỗng biến mất, sau đó chỉ thấy trên bàn long côn trong tay ông ta nổi lên ánh sáng trắng chói lóe, khiến mọi người không mở nổi mắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.