Cự Long Thức Tỉnh

Chương 1010:




Chương 1010

Lúc này, tộc trưởng nhìn sang Lục Hi, nơm nớp lo sợ nói: “Cậu thanh niên này, cậu là chủ nhân của đại nhân long thần ư?”

Tộc trưởng nhìn với vẻ không thể tin nổi.

Lúc này, Lục Hi lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Một con Á Long thành tinh thôi, lại còn đại nhân long thần, nó xách dép cho con rồng già đó cũng không xứng”.

Trong lòng Lục Hi, có lẽ chỉ có con rồng già đó mới có thể được gọi là long thần, những con rồng khác chỉ là phù vân.

“Còn không mau xin lỗi chủ nhân đi, cầu xin ngài tha thứ cho đám ngu xuẩn các ngươi”.

Lúc này giọng nói tức giận của Donbakara vang lên trong đầu của mọi người.

Mọi người đều cực kỳ sợ hãi, ào ào quỳ xuống trước Lục Hi, bắt đầu quỳ bái, cầu xin anh tha thứ.

Lời của đại nhân Long Thần chính là ý chỉ của thần, bọn họ đâu dám không nghe.

Lúc này, Lục Hi lắc đầu, tóm tay của Đường Yên nói: “Thôi bỏ đi, không thèm so đo với các người, chúng ta đi thôi”.

Donbakara vừa nghe, ngoan ngoãn cúi đầu, Lục Hi kéo Đường Yên dẫm lên đầu của Donbakara đi lên trên lưng nó.

Sau đó Donbakara vỗ đập đôi cánh, mang theo một trận cuồng phong, cất cánh bay cao trong ánh mắt sợ hãi kinh hoàng của mọi người.

Tộc trưởng nhìn theo bóng hình khổng lồ của Donbakara biến mất, mới đấm vào lồ ng ngực của mình gào khóc kêu la.

Trong ba ngày sau đó, Lục Hi và Đường Yên lại du ngoạn rất nhiều nơi, có Donbakara luôn lảm nhảm còn hay nịnh hót, hành trình của hai người cũng đầy thú vị.

Hôm nay, Lục Hi và Đường Yên đang đi dạo thị trấn nhỏ Lam Bạch nổi tiếng, nơi đẹp nhất và lãng mạn nhất châu Phi, Lục Hi nhận được cuộc gọi của Hoắc Tư Duệ.

Sau khi nói chuyện được mười mấy phút, Lục Hi tắt máy, xin lỗi Đường Yên nói: “Xin lỗi, hành trình của chúng ta e rằng phải kết thúc tại đây rồi. Trong nước xảy ra chút chuyện, tôi phải về xử lý ngay”.

Đường Yên vừa nghe, thở dài một tiếng nói: “Tôi biết ngày này sẽ đến, hứa với tôi, có thời gian thì đến thăm tôi, được không, sau khi tôi về nước cũng nhất định sẽ tìm anh, anh không được không gặp tôi đâu đấy”.

Lục Hi cười nói: “Sao thế được, chỉ cần có thời gian, tôi sẽ đến, sau khi cô về nước cũng nhớ phải tìm tôi cho tôi bất ngờ đấy”.

Đường Yên nghe lời này mới mỉm cười.

Sau đó hai người bước lên lưng của Donbakara, bay về phía thủ đô Tunisia.

Trên đường, Lục Hi luôn cau mày dường như đang suy nghĩ điều gì, Đường Yên không muốn phá vỡ sự yên tĩnh hiếm có này, nhẹ nhàng dựa lên vai Lục Hi, cũng không làm phiền anh.

Lúc này, trong lòng Lục Hi đang có cơn lửa giận.

Hoắc Tư Duệ gọi điện đến nói chuyện của A Đóa.

Sau khi trải qua mấy tháng huấn luyện và chuẩn bị, bắt đầu từ cuộc thi tiếng hát thanh thiếu niên, A Đóa chuẩn bị xuất đạo.

Nhờ vào ưu thế bẩm sinh được trời hậu đãi, và học tập chuyện nghiệp, trong hàng ngàn hàng vạn người, A Đóa thuận lợi trổ hết tài năng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.