Công Ty Giải Trí Tiên Phàm

Chương 97:




Vương tổng rất hiểu Khương Minh Vũ, biết anh xưa nay không tin mấy thứ huyền diệu khó giải thích đó, liền trực tiếp sảng khoái nói: “Tôi đã quyết định tìm Chiêu Tài tiên sinh bày trận pháp thay tôi, nếu mà linh nghiệm thì xem như tôi kiếm lời, nếu mà không linh thì tôi cũng chịu, cậu cứ giúp tôi dẫn cái cầu được không?”
Nếu là người khác, Khương Minh Vũ chắc chắn mặc kệ cái chuyện nhàn rỗi này, nhưng rốt cuộc là Bá Nhạc* của anh, chẳng những có ơn tri ngộ với anh còn một tay nâng anh lên vị trí ảnh đế, sau khi hợp đồng hết hạn còn giúp anh thành lập phòng làm việc của mình, giờ có tài nguyên vẫn sẽ giới thiệu cho anh như cũ. Đã Vương tổng cũng nói vậy rồi, Khương Minh Vũ nhận mệnh mà khóa xe, mở cửa xuống xe.
*: Chỉ người có mắt nhận người tài, lấy từ tích Bá Nhạc nhận thiên lý mã.
“Có điều vừa nãy lúc tôi nói chuyện với người ta có nghe cô ấy nói 1 câu, gì mà người lương thiện 3 đời mới bày trận chiêu tài cho, người lương thiện 2 đời với người lương thiện kiếp này thì trận pháp đều không giống với. Tôi cũng chẳng biết là thu phí khác nhau hay là có gì khác nhau, ông có đánh tiếng rõ ràng chưa.”
“Cái này tôi biết!” Trong giọng nói của Vương tổng mang theo vài phần hưng phấn: “Tôi nói với cậu, Chiêu Tài tiên sinh thần lắm, nhìn kỹ liền biết người kia không phải người tốt, hơn nữa thân thủ còn rất lợi hại. Nghe nói trước đó có một lão đại hắc đạo tẩy trắng rồi chuyển hình mở công ty, khai giá cao 50 triệu đi mời Chiêu Tài tiên sinh đến bày trận, kết quả Chiêu Tài tiên sinh đến nơi nhìn ổng một cái rồi xoay người bước đi, cự tuyệt nhận cọc làm ăn này. Lão đại hắc đạo kia vì thế thẹn quá hóa giận, sắp xếp anh em trên đường bắt cóc Chiêu Tài tiên sinh vào một cái kho hàng bỏ hoang, kết quả đến nơi thì chẳng biết sao dây thừng trên người Chiêu Tài tiên sinh mở ra, hơn hai mươi người bị Chiêu Tài tiên sinh đánh cho mặt mũi bầm dập, cả người chẳng có chỗ nào tốt. Đám người này đều có tiền án trên người nên đều không dám báo cảnh sát, chỉ có thể ngậm bồ hòn, mà chẳng bao lâu sau lão đại hắc đạo này liền xuất hiện ngoài ý muốn liên tiếp, cổ phiếu mua gì rớt đó, tất cả tiền đầu tư đều ngã sạch vốn, mảng kinh doanh kiếm tiền nhất dĩ vãng cũng không hề có dấu hiệu mà xuống dốc không phanh, cuối cùng còn bị cảnh sát tra ra chứng cứ làm ăn ma túy, đã bị bắt.”
Khương Minh Vũ nghe mà trợn mắt há hốc mồm: “Chiêu Tài cũng biết công phu?” Hồi tưởng lại bộ dáng trắng nõn đáng yêu, cười lên đôi mắt cong cong với hai lúm đồng tiền của Chiêu Tài, Khương Minh Vũ cảm thấy không thể hiểu nổi: “Công ty giải trí Tiên Phàm cũng quá ngọa hổ tàng long đi, ngay cả Chiêu Tài vẫn luôn văn văn tĩnh tĩnh chỉ yêu cười rất ít nói thế mà cũng là cao thủ giấu mặt, có phải điều kiện thông báo tuyển dụng của công ty giải trí Tiên Phàm là phải biết công phu không hả?”
“Trọng điểm là công phu à?” Vương tổng câm nín hỏi: “Chẳng lẽ trọng điểm không phải là biến hóa đầy tính drama từ hưng đến suy của lão đại hắc đạo kia trong vòng một tháng ngắn ngủi sao? Chắc chắn là vì đắc tội Chiêu Tài mới chọc vận rủi.”
Khương Minh Vũ mười phần bất đắc dĩ mà nói: “Ác giả ác báo, tôi cảm thấy không có liên quan gì lớn với Chiêu Tài, có thể là cảnh sát sớm đã nhìn chằm chằm ông ta rồi.”
“Dù sao thì Chiêu Tài chính rất có năng lực.” Vương tổng mười phần tin tưởng phán đoán của mình: “Giờ tôi thật khó khăn mới có năng lực tự mình xây office building của mình, có khả năng đời này chỉ có lúc này đây, chuyện phong thủy phải làm rõ ràng. Chuyện đời trước, đời đời trước tôi không nói chắc được mình có phải người tốt hay không, có điều đời này tôi cũng không làm chuyện xấu gì, hằng năm đều quyên tiền giúp người ta học tập rồi làm công ích, ít nhất cũng là một đời lương thiện đi, Chiêu Tài tiên sinh hẳn là sẽ nguyện ý bày trận cho tôi.”
“Rồi rồi rồi, vừa lúc tôi ở chỗ công ty giải trí Tiên Phàm đây, tôi vào hỏi một câu, hồi nữa trả lời điện thoại cho ông.” Khương Minh Vũ đưa tay mở cửa xe đằng sau ra, đánh tiếng với Hao Thiên Khuyển: “Đi, ta về lại xem thử đi, tao có việc tìm Chiêu Tài Tiến Bảo.”
Hao Thiên Khuyển vừa ngồi nóng mông không tình nguyện mà xuống xe, cho Khương Minh Vũ một cái bạch nhãn thật to, chậm trễ người ta diễn thử, đáng ghét!
***
Một người một chó lại về tới cửa, đưa tay gõ gõ cổng, một lát sau Thân Văn Duệ lắc la lắc lư ra mở cửa, trong tay còn bưng một cái tô đặc biệt to, bên miệng còn dính chút dầu.
Nhìn nhìn Khương Minh Vũ có chiều cao xêm xêm mình, lại cúi đầu nhìn nhìn Hao Thiên Khuyển, Thân Văn Duệ đầy mặt ngu ngơ: “Sao các anh lại về lại rồi?”
“Tìm Chiêu Tài có chút việc.” Khương Minh Vũ vươn đầu nhìn thoáng qua trong tô, không kìm lòng được mà nuốt nước miếng: “Ăn cái gì đó?”
“Mì gạch cua!” Thân Văn Duệ gắp lên một đũa mì sợi vàng chanh, trên đó dính đầy gạch cua cùng thịt cua, há to miệng một ngụm liền ăn vào, vừa ăn vừa mơ hồ không rõ nói: “Mì sợi là buổi sáng ông Táo vừa cán ra, đặc biệt dai ngon; cua là vừa đưa tới lúc sáng, đặc biệt màu mỡ, ăn một miếng tất cả đều là vị thơm ngọt của cua yếm lớn.”
Khương Minh Vũ vốn cũng rất thích ăn cua, hơn nữa đây là tay nghề của ông Táo thì càng thêm mê người, nhìn lớp gạch cua thật dày trong tô kia kìa, Khương Minh Vũ không nhịn được hỏi: “Tối nay phải dùng tới 15-16 con cua nhỉ.”
“Tôi cũng không biết, dù sao ông Táo dùng hết luôn một sọt cua.” Thân Văn Duệ lại ăn một miếng mới phản ứng lại: “Anh cũng vào ăn một tô đi, mì sợi tôi vừa mới trụng, gạch cua kho này vẫn luôn giữ ấm, rất nóng hổi đó.”
Đang lúc Khương Minh Vũ do dự có muốn khách sáo một chút hay không, Hao Thiên Khuyển đã không kiên nhẫn mà đi vào. Thân Văn Duệ thấy thế thì cười: “Đi thôi đi thôi, ăn một tô, anh không ăn thì Hao Thiên Khuyển cũng muốn ăn, nó cũng yêu cái món này.”
Mỹ thực tuy mê người, nhưng Khương Minh Vũ chưa quên chuyện Vương tổng phó thác mình: “Tôi có việc tìm Chiêu Tài.”
Thân Văn Duệ cười: “Đây không phải vừa khéo, Chiêu Tài Tiến Bảo đang ăn mỳ đó, anh lại rề rà một lúc thì hai người họ liền ăn xong ra cửa đó.”
Khương Minh Vũ vừa nghe thì cũng không khách khí, nhanh chóng đẩy Thân Văn Duệ vào bên trong, sợ mình chậm một bước thì Chiêu Tài Tiến Bảo liền ăn xong ra ngoài mất.
Hao Thiên Khuyển chân dài chạy nhanh, chờ Khương Minh Vũ đi đến viện ăn cơm, Hao Thiên Khuyển đã một vuốt cầm muỗng một vuốt cầm đĩa mà tay năm tay mười.
Tiến Bảo đưa tô mình vừa múc ra cho Khương Minh Vũ: “Hồi nữa tôi với Chiêu Tài đi ra ngoài, cho nên ăn trưa trước, anh đã nghe mùi trở lại, vậy thì cùng nhau ăn đi.”
Khương Minh Vũ nhận lấy tô múc tràn đầy một muỗng gạch cua cho vào miệng, thỏa mãn thở dài nói: “Hương vị thơm ngọt của cua đều đi ra, quả thực ăn quá ngon.”
Thân Văn Duệ bưng tô ở một bên nhắc nhở Khương Minh Vũ: “Không phải anh có việc tìm Chiêu Tài sao?”
“Đúng đúng đúng!” Khương Minh Vũ vội vàng quay đầu nhìn về phía Chiêu Tài: “Tôi có người bạn muốn xây một tòa office building, muốn mời cậu đi xem phong thủy.”
Chiêu Tài trầm ngâm một chút rồi nói: “Hai ngày nay tôi đều có việc, ba ngày sau tôi đi qua xem một cái với anh. Có điều tôi nói cái xấu trước, nếu mà nhân phẩm người này không tốt, việc này tôi cũng không nhận.”
“Bọn tôi biết.” Tay cầm đũa của Khương Minh Vũ ra dấu OK: “Nói xong rồi đó, ba ngày sau tôi tới đón cậu.”
Hao Thiên Khuyển ăn cho dầu mỡ đầy mặt quay đầu liếc mắt nhìn Khương Minh Vũ một cái, Khương Minh Vũ đột nhiên nhanh trí lĩnh ngộ ý của Hao Thiên Khuyển, vội vàng nói: “Đến lúc đó cũng dẫn mày đi luôn!”
Hao Thiên Khuyển vừa lòng gật gật đầu, đến nhân gian lâu như vậy, rốt cuộc có thể ra ngoài từng trải a!
****
Ăn xong một tô mì gạch cua tràn đầy rồi, Khương Minh Vũ thỏa mãn xoa xoa bụng, anh cũng muốn mang phòng làm việc đầu nhập vào ôm ấp của công ty giải trí Tiên Phàm, chỉ với đồ ăn này đây ai chịu nổi chứ hả.
Người sống trên đời, còn không phải là vì ăn, mặc, ở, đi lại sao? Nói thật giờ anh hẹn đóng phim không ngừng, mỗi năm vào sổ chục triệu, kiếm tiền với anh mà nói đã không phải chuyện quan trọng nhất, ăn mới là yêu thích lớn nhất của anh.
Chỉ tiếc, thân thủ anh không được a!
Nhìn nhìn Dương Thanh Nguyên to mồm ăn mì gạch cua, lại ngó ngó Tôn Thắng gặm đào, thậm chí ngay cả Chiêu Tài văn văn nhược nhược cũng có thể một người đánh lật hai mươi mấy đại hán, chỉ với cái hình tượng gọi là con người rắn rỏi vẫn là đắp nặn ra được trên màn ảnh này của anh, ở trong công ty giải trí Tiên Phàm ngay cả Hồng Hài Nhi cũng đánh không lại.
Khương Minh Vũ thở dài thật sâu, xem ra chỉ có thể tiếp tục tìm cơ hội tới công ty giải trí Tiên Phàm mà cọ cơm vào về sau.
Tiến Bảo ăn cơm xong thì vào phòng bếp, chỉ chốc lát sau liền xách hai cái túi to ra đưa cho Khương Minh Vũ: “Điểm tâm ông Táo mới làm xong, các loại món kho cùng bình cua ngâm rượu to, tặng anh một ít. Chỉ là thời tiết hiện tại không đủ lạnh, tốt nhất là ăn xong trong 5 ngày, miễn cho hư mất.”
Khương Minh Vũ không hề có xấu hổ khi tống tiền, ngược lại là mặt mày hớn hở nhận lấy, đặc biệt vui vẻ nói cảm ơn với Tiến Bảo, sau khi đưa tay nhận lấy túi thì nháy mắt cảm thấy tay chìm xuống, suýt nữa không xách được.
“Rất nặng à?” Tiến Bảo xin lỗi nói: “Tôi không có khái niệm gì với trọng lượng, nếu mà cảm thấy quá nặng thì để tôi lấy ra một ít đi!”
“Không cần!” Khương Minh Vũ dồn khí đan điền, hít sâu một hơi: “Tôi xách nổi.”
Đây chính là mỹ thực tự tay ông Táo làm, lần tiếp theo được ăn chả biết là lúc nào, dù cho có nặng chết anh cũng phải xách về!
Nhìn thấy Khương Minh Vũ dù trên trán tuôn ra gân xanh nhưng vẫn cứ cắn răng xách ra ngoài như cũ, Hao Thiên Khuyển ném cho anh ấy một ánh mắt tán dương. Ở phương diện ăn này, một người một chó lần đầu đạt được nhất trí.
****
Mồ hôi đầy đầu đặt hai cái túi vào cốp xe, Khương Minh Vũ mới vừa ăn một tô mì lớn vẫn cứ không nhịn được mà mở túi ra, lật xem một lần xong thì lấy ra hai hộp điểm tâm, một hộp đặt ở ghế sau cho Hao Thiên Khuyển ăn, một hộp đặt ở ghế phụ làm đồ ăn vặt cho mình.
Ký túc xá của công ty giải trí Tiên Phàm cách đoàn phim lộ trình 1 tiếng, đạo diễn Lý Thần Minh chờ từ buổi sáng tới giữa trưa, rốt cuộc chờ được một người một chó này tới đây.
“Sao tới chậm như vậy?” Lý Thần Minh thuận miệng hỏi một câu: “Này đây đều sắp 1 giờ, các cậu ăn cơm chưa? Ta có cần đi ăn cái gì trước không?”
Khương Minh Vũ đã ăn một tô mì lớn rồi lại bụp nửa hộp điểm tâm nghe thấy chữ “Ăn”  thì không kìm lòng được đánh nấc, Lý Thần Minh cách thật xa cũng ngửi thấy có một cỗ hương vị thơm ngọt.
Đôi mắt sắc bén của Lý Thần Minh ngắm về phía Khương Minh Vũ: “Cậu ăn cái gì rồi?”
“Không có gì.” Khương Minh Vũ tuy nói được khiêm tốn mười phần, nhưng mà lại cười đến ánh mặt trời sáng lạn: “Chỉ là ăn một tô mì gạch cua lớn ở công ty giải trí Tiên Phàm mà thôi. Nguyên vẹn con cua lớn tươi mới được lấy gạch vàng làm thành sốt kho xối trên sợi mì dai ngon thành 1 lớp thật dày, hương vị kia mới gọi là tươi ngon đó. Một tô mì gạch cua 3000 ngàn ở nhà ăn tư nhân Dương Châu cũng không bằng cái này.”
Lý Thần Minh với vừa đu xong kỳ gameshow của công ty Tiên Phàm, tướng ăn của mấy người trong gameshow này còn rõ ràng trước mắt đây, đặc biệt là mấy tên khách quý này thiệt là ăn đến đặc biệt chân thành. Đặc biệt là Khương Minh Vũ, có một cái miệng thích ăn lại biết ăn, có thể làm má cậu ta phồng cao như thế, nhất định là mỹ vị tuyệt đỉnh.
“Chờ các cậu lâu như vậy tôi còn chưa ăn cơm đâu.” Lý Thần Minh buồn bực mà thở dài: “Trước hết tôi gọi phần cơm hộp, ta vừa ăn vừa nói chuyện.”
“Thật ra cũng không cần gọi, trên xe tôi chất về không ít đồ ăn từ công ty giải trí Tiên Phàm đó. Có điều……” Khương Minh Vũ dẩu môi về phía Hao Thiên Khuyển: “Ông phải dùng diễn viên của người ta, thì mới có thể ăn đồ của người ta.”
Nhìn bộ dáng Hao Thiên Khuyển tinh thần phơi phới ngẩng đầu ưỡn ngực, Lý Thần Minh lộ ra tình cảm yêu thích, duỗi tay đi sờ đầu Hao Thiên Khuyển.
Hao Thiên Khuyển nhìn bàn tay to tới gần của đạo diễn, do dự một chút rồi vẫn là né đầu đi, làm cho tay đạo diễn rơi vào khoảng không.
Thấy một màn như vậy, Khương Minh Vũ đặc biệt thoải mái: “Tôi còn tưởng rằng Hao Thiên Khuyển chỉ là không thích tôi sờ đầu nó, té ra ông cũng là cái đãi ngộ này.”
Lý Thần Minh có chút bất an mà hỏi: “Nó ngay cả chạm cũng không cho chạm, lúc đóng phim có thể phối hợp sao?”
“Chắc chắn có thể!” Khương Minh Vũ bảo đảm cho Hao Thiên Khuyển: “Hao Thiên Khuyển chỉ là tính cách cao ngạo, nhưng nó đặc biệt thông minh, cũng biết tới đây với tôi là vì đóng phim, chắc chắn có thể phối hợp rất tốt.”
“Vậy thì thử một cảnh diễn xem thử đi.” Lý Thần Minh cầm một tập tư liệu trên bàn đưa cho Khương Minh Vũ, Khương Minh Vũ nhận lấy rồi thuận thế ngồi ở cái ghế kế bên lật xem. Hao Thiên Khuyển vừa nãy còn cự người ngoài ngàn dặm cũng xáp lại đây, chân dài duỗi ra rồi liền ngồi ngay cạnh Lý Thần Minh, duỗi cái đầu cùng xem kịch bản.
Lý Thần Minh bị Hao Thiên Khuyển chọc cười, cầm di động chụp tấm ảnh cho một người một chó, nếu mà Hao Thiên Khuyển diễn kịch không thành vấn đề thì tấm hình này liền xem như để tuyên bố chính thức.
Khương Minh Vũ đã lấy được kịch bản mấy tháng rồi, lời thoại bên trong cũng đều học thuộc làu, chẳng qua anh vẫn là nghiêm túc mà xem kịch bản một lần, chải vuốt lại lời thoại bên trong một lần.
Đây là cảnh diễn biểu đạt tình nghĩa người chó, lời thoại của Khương Minh Vũ nhiều, Hao Thiên Khuyển thì lại yêu cầu phải thông qua ánh mắt cùng biến hóa ngũ quan để biểu đạt cảm tình của mình.
Động vật đóng phim, khó liền khó ở có đôi khi chúng nó rất khó mà hiểu được mình phải diễn cái gì, có khả năng phải quay rất nhiều lần mới có thể đạt tới hiệu quả đạo diễn muốn. Tuy Hao Thiên Khuyển rất thông minh, nhưng bởi vì tính cách quá mức cao ngạo của nó, Lý Thần Minh thật lo nó sẽ lãnh khốc như vị chó cảnh sát xuất ngũ kia, không đạt được yêu cầu của đóng phim.
Khương Minh Vũ xem xong đoạn kịch bản này, đưa kịch bản tới trước mặt Hao Thiên Khuyển từng chút từng chút giải thích với nó, thường thường quay đầu nhìn biểu tình của Hao Thiên Khuyển, muốn biết liệu nó có nghe hiểu rõ không.
Chỉ là Khương Minh Vũ miệng khô lưỡi khô nói cả nửa ngày, Hao Thiên Khuyển thoạt nhìn cũng chả có biểu tình gì, cũng chẳng biết là nghe hiểu hay là không nghe hiểu, nhìn mà Lý Thần Minh cũng có chút không ôm hy vọng.
“Tôi tìm người làm một đoạn phim hoạt hình, để xem sau khi xem phim hoạt hình xong Hao Thiên Khuyển có thể học được cảm xúc của chú chó trong hoạt hình không.”
“Tôi cảm thấy nếu bắt chước thì quá cứng nhắc, chắc chắn không diễn ra cảm giác chúng ta cần.” Khương Minh Vũ chưa từ bỏ ý định mà nói: “Tôi diễn thử với nó một chút xem, có lẽ vừa rồi nó hiểu thì sao.”
Vừa dứt lời, Hao Thiên Khuyển liền nhảy xuống ghế đi tới khoảnh trống của căn phòng, lắc đầu về phía Khương Minh Vũ ý bảo anh ấy lại đây. Khương Minh Vũ lập tức kinh hỉ cười nói với Lý Thần Minh: “Ông xem, tôi đã nói Hao Thiên Khuyển cái gì cũng hiểu mà.”
Lý Thần Minh thản nhiên cười cười, xoay người ngồi xuống ghế “Các cậu chuẩn bị bắt đầu đi.”
Khương Minh Vũ thả kịch bản sang một bên, nhắm mắt lại điều chỉnh hô hấp, chờ sau khi lại mở to mắt thì đã biến thành một người đàn ông trung niên hai mắt vô thần.
Hao Thiên Khuyển thấy Khương Minh Vũ đã nhập diễn, chính mình thì tìm một vị trí thích hợp mà nằm bò xuống, đặt đầu trên vuốt nhắm hai mắt lại.
Khương Minh Vũ nhìn thấy phản ứng ở Hao Thiên Khuyển thì trong lòng vui vẻ, nhưng biểu tình trên mặt lại không có bất luận biến hóa gì, anh đi về phía trước mấy bước, thất thần mà làm một động tác mở cửa, bởi vì thất thần, nên nắm mấy lần mới mở cái cửa không tồn tại ra được.
Tuy Khương Minh Vũ là biểu diễn không có vật thật, nhưng Hao Thiên Khuyển phảng phất như nghe thấy tiếng vậy, lập tức cảnh giác mà ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa, thẳng đến khi bước chân phù phiếm của Khương Minh Vũ đi tới, Hao Thiên Khuyển mới hưng phấn mà “u u” một tiếng, phe phẩy cái đuôi đi lên đón, trong đôi mắt to to là yêu mến ướt đẫm cùng ôn nhu.
Khương Minh Vũ bị Hao Thiên Khuyển nhìn mà ngứa tim, hận không thể xông lên mà ôm nó dùng sức vuốt đầu nó một trận, nhưng tu dưỡng chuyên nghiệp làm anh cứng rắn mà khắc chế dục vọng trong lòng lại, anh chỉ mệt mỏi mà nhìn Hao Thiên Khuyển một cái, liền đi tới cạnh cái sô pha không tồn tại, đặt mông nằm liệt xuống đó.
Trong ánh mắt Hao Thiên Khuyển lộ ra biểu tình đau lòng, yên lặng mà đi đến bên người anh ấy, ủi đầu vào lòng bàn tay chủ nhân, tựa hồ muốn cho anh một chút an ủi.
Khương Minh Vũ làm cái động tác lấy bia, vừa uống vừa kể với Hao Thiên Khuyển về thất vọng của mình trong công việc, rồi nhấp nhô trên cảm tình với không thuận trong công việc. Rượu càng uống càng nhiều, kể rồi người càng lúc càng suy sút, thậm chí trong lòng còn trào ra tuyệt vọng.
“Tao cảm thấy tao sống không nhìn thấy hi vọng gì, còn không bằng chết cho xong.”
Hao Thiên Khuyển “ư ử” dùng sức cọ đầu vào trong lòng Khương Minh Vũ, tựa hồ muốn khuyên can anh. Nhưng Khương Minh Vũ vẫn là lấy thùng thuốc ra, lôi ra hết thuốc trong nhà, đổ chái chai ra, móc thuốc ra một cách trơn tru, mắt thấy thuốc trên bàn càng ngày càng nhiều, Hao Thiên Khuyển nhảy dựng lên đẩy hết thuốc trên bàn xuống đất, ngay sau đó dùng chân trước ôm lấy Khương Minh Vũ, đôi mắt to chảy ra nước mắt……
“Tốt!” Lý Thần Minh không kìm lòng được mà vỗ tay, kích động đến nói năng lộn xộn: “Cảm tình của Hao Thiên Khuyển quá đúng chỗ, hơn nữa một vài động tác được thiết kế ra cũng khá tốt, còn đúng chỗ hơn so với tôi đi tìm người làm hoạt hình.”
“Tôi đã nói Hao Thiên Khuyển thông nhân tính mà, tôi nói nó đều hiểu.” Khương Minh Vũ vươn tay muốn cho Hao Thiên Khuyển một cái ôm thật tốt, nhưng Hao Thiên Khuyển diễn thử xong liền khôi phục cẩu thiết cao lãnh trong một giây, giơ vuốt lên liền quật tay Khương Minh Vũ xuống, thuận tiện còn trả cho anh ấy một ánh mắt ghét bỏ: Anh dám sờ tôi một cái thử xem.
Khương Minh Vũ ngượng ngùng mà thu tay trở về, quay đầu hỏi đạo diễn: “Vậy bộ phim này liền định chắc chắn để Hao Thiên Khuyển diễn?”
Lý Thần Minh: “Ừ, Hao Thiên có người đại diện không, tôi sắp xếp người ký hợp đồng với cô ấy.”
“Có, quay đầu lại tôi đưa số điện thoại cô ấy cho ông.” Khương Minh Vũ vẫy tay một cái về phía Hao Thiên Khuyển: “Đi, chúng ta về nhà.”
“Cậu về đây cho tôi!” Lý Thần Minh nóng nảy: “Đồ ăn của tôi đâu? Không phải nói định Hao Thiên Khuyển xong thì cho tôi ăn sao? Đừng có quỵt nợ á!”
Khương Minh Vũ bất đắc dĩ mà nhún vai: “Trí nhớ ông còn rất tốt.”
“Cái này không phải vô nghĩa sao?” Lý Thần Minh trợn trắng mắt: “Vì chờ các cậu mà giờ tôi còn chưa ăn cơm, đều sắp đói điên rồi.”
Khương Minh Vũ đến cốp xe cầm một hộp thịt nguội kho cho Lý Thần Minh, Lý Thần Minh tay lanh mắt lẹ cướp một bình cua ngâm rượu ra trước một giây Khương Minh Vũ đóng cốp xe.
Khương Minh Vũ trợn trắng mắt: “Một chút cũng không có rụt rè của đạo diễn nổi tiếng.”
Lý Thần Minh trào phúng ngược lại: “Cậu xem tướng ăn của mình trước lại nói.”
***
Cách lúc họp kịch bản còn 1 tuần, Khương Minh Vũ trực tiếp lái xe dẫn theo Hao Thiên Khuyển về nhà, sau khi mang những món ngon mà Tiến Bảo tặng cho hết lên bàn, Khương Minh Vũ mở weibo ra, vừa cập nhật liền thấy weibo mới đăng của Lý Thần Minh: “Người sắm vai của nhân vật Đại Hắc cuối cùng của 《Trung khuyển hộ chủ》 đã định, cho Hao Thiên Khuyển của công ty giải trí Tiên Phàm sắm vai. Mặt khác còn nói một câu, đồ ăn của công ty giải trí Tiên Phàm quả thực quá mỹ vị, tôi cảm giác mình đã đạt tới đỉnh cao cuộc đời, thuận tiện hỏi một câu, công ty các cô cậu có ý định ký kết đạo diễn không? Là cái loại bao cơm kia!”
Netizen nhìn thấy cái weibo này đều ngu người, năng lực tạo ngôi sao của công ty giải trí Tiên Phàm cũng quá mạnh đi, ngay cả chó trong nhà cũng xuất đạo?!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.