Công Ty Giải Trí Tiên Phàm

Chương 4:




Nhìn bộ dáng Lý Tiểu Tiểu hai mắt tỏa sáng, ông Thổ cũng chống gậy lại đây, Lý Tiểu Tiểu tóm một cái đã nắm được cánh tay, kích động đến tay đều run rẩy: “Ông à, ông xác định ba vị này đều à nghệ sĩ công ty ta sao?”
“Đúng vậy, đều là rút thăm ra được.” Ông Thổ vội vàng giới thiệu cho cô: “Vị mà con gọi là tiên nữ tỷ tỷ này tên Huyền Phinh*, là người đầu tiên rút được thăm nghệ sĩ đó, là người từ xưa đến nay vận khí đệ nhất.”
*: Chữ phinh này có nghĩa là người con gái đẹp.
“Tỷ tỷ thật lợi hại!” Tuy rằng cảm thấy tên Huyền Phinh này có chút khó hiểu, nhưng Lý Tiểu Tiểu vẫn thành kính ca ngợi như cũ mà nói: “Tên tỷ tỷ thật là dễ nghe.”
Ông Thổ: “…………” Cảm giác vị Lý tổng mới tới này có hơi quái quái.
Nghe thấy Lý Tiểu Tiểu thô bạo lại trực tiếp mà nịnh nọt, Huyền Phinh cười càng sáng lạn, nhấc tay lên nhẹ nhàng chạm trên trán Lý Tiểu Tiểu một chút: “Tiểu cô nương rất có linh tính.”
Bị thiên tiên tỷ tỷ khen ngợi, Lý Tiểu Tiểu cảm thấy chính mình hạnh phúc đến sắp bay lên.
Đối với nữ nghệ sĩ khác kia, ông Thổ chỉ nói tên của cô ấy: “Hồ Linh Lung.”
Hồ Linh Lung lớn lên thiên kiều bá mị, tựa hồ ngay cả sợi tóc cũng quyến rũ. Nếu mà bình thường nhìn thấy mỹ nhân như vậy, Lý Tiểu Tiểu tuyệt đối có thể nhìn thẳng, nhưng giờ sự kiều mị của Hồ Linh Lung hoàn toàn bại bởi vẻ đẹp khí chất của Huyền Phinh.
Ngay cả Ngụy Giai Ý làm cho cô thực kinh diễm ngay lúc đầu giờ đây nhìn lại cũng có chút thường thường chẳng có gì lạ, cũng chỉ đẹp một chút quý khí hơn chút so với đa số mỹ nữ đi, nhưng mà hoàn toàn không thể so sánh với Huyền Phinh.
Tổng thể mà nói, cái đẹp của Ngụy Giai Ý tuy đẹp nhưng vẫn ở trong phạm trù của nhân loại, đẹp của Huyền Phinh tuyệt đối là cấp bậc thiên tiên.
Ông Thổ thấy ánh mắt Lý Tiểu Tiểu chăm chú vào trên người Huyền Phinh, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Tiểu Tiểu con ngồi ở đây một hồi, ông đem hành lý con về phòng, lại gọi nghệ sĩ khác tới cùng nhau gặp mặt.”
Tuy Lý Tiểu Tiểu có chút ngại ngùng, nhưng bước chân lại kiên định một bước cũng không dời: “Vậy làm phiền ông Thổ.”
Một cái công phu hoảng thần, Thổ đại gia liền biến mất ngoài cửa viện, Huyền Phinh mời Lý Tiểu Tiểu đến bàn đá hóng mát ở phía dưới, Ngụy Giai Ý thì không biết lại lấy được một cái ly trà mới từ chỗ nào, rót một ly trà cho Lý Tiểu Tiểu.
Được ba đại mỹ nữ ngồi vây quanh, khuôn mặt Lý Tiểu Tiểu đỏ bừng, vui vẻ đến mãi bưng mặt.
Cho nên nói là rút thăm định thắng bại, nhưng khẳng định bên trong có huyền cơ nhỉ? Bằng không thì sao giá trị nhan sắc của nghệ sĩ rút thăm ra đều cao như thế, phóng tầm mắt mà nhìn mỹ nữ của toàn giới giải trí, có thể so với diện mạo của Ngụy Giai Ý đã không nhiều lắm, khí phái toàn thân cô ấy cùng quý khí tự mang lại càng thêm cho cô ấy không ít vinh dự. Vượt qua Hồ Linh Lung lại là ít ỏi chẳng có mấy, về phần Huyền Phinh…
Tuyệt đối là người đệ nhất thiên hạ!
Cô phải làm tiểu mê muội* của Huyền Phinh!
*: là mê của mê say + em gái (muội) => cô em mê say của chị Phinh chứ không phải là mê muội thôi nha, là kiểu fangirl cuồng nhiệt ấy.
Cô muốn tự tay nâng cô ấy đỏ lên!
Đang lúc Lý Tiểu Tiểu lập chí lớn trong lòng, ông Thổ mang theo hai tiểu tử trẻ tuổi lại đây, một người thì trời nắng to cũng không ngại nóng mặc nguyên cây đen, lớn lên rất tuấn tú nhưng sắc mặt âm trầm không có biểu cảm gì, một người khác thoạt nhìn khá là mặt trời sáng lạn, một đầu tóc dài hết sức đáng chú ý.
Ông Thổ chạy một vòng thoạt nhìn mệt thở hổn hển, chống quải trượng đứng dưới bóng cây, để hai tiểu tử tự giới thiệu.
Nghệ sĩ áo đen tựa hồ đi lộ tuyến cao lãnh, thần sắc nhàn nhạt mà nói tên của mình: “Tôi tên Phạm Vô Cữu.”
“Phạm Vô Cữu…” Lý Tiểu Tiểu ngoáy ngoáy lỗ tai, có chút nói thầm: “Tên này nghe có hơi quen tai nhỉ.”
Thân Văn Duệ tóc tai sum suê hắc hắc nở nụ cười: “Tên của tôi cô nghe xong khẳng định không quen tai, tôi tên Thân Văn Duệ.”
“Thân Văn Duệ, tạo hình này của cậu có chút độc đáo a.” Lý Tiểu Tiểu một lời khó nói hết nhìn cậu ấy, tiểu tử lớn lên thật ra rất đẹp mắt, nhưng cái mái tóc kia cũng quá dài rồi, còn có hơi bù xù, nhìn y như một con sư tử lông nhuộm đen vậy, nói cậu ấy phi chủ lưu cũng là xem trọng cậu ấy.
Tuy rằng Lý Tiểu Tiểu rất ít truy tinh*, nhưng cũng biết một ít thường thức, kiểu tóc giống thế này làm ca sĩ còn chắp vá được, nếu mà làm diễn viên thì hạn chế quá lớn.
*: theo đuổi thần tượng.
“Thân Văn Duệ, cậu có cân nhắc việc đổi kiểu tóc của cậu không?” Lý Tiểu Tiểu uyển chuyển mà hỏi: “Cậu không cảm thấy có hơi nóng sao?”
Thân Văn Duệ lập tức ôm lấy tóc mình, cảnh giác mà nhìn Lý Tiểu Tiểu: “Tôi cũng là chính thức rút thăm được vào công ty, cô cũng không thể lấy quyền mưu tư, tính kế tóc của tôi.”
Lý Tiểu Tiểu dở khóc dở cười: “Tôi tính kế tóc cậu làm gì? Chỉ là cái tạo hình này của cậu thực sự không quá thích hợp lăn lộn giới giải trí.”
Thân Văn Duệ ngẩng đầu: “Đầu có thể đứt, máu có thể chảy, tóc không thể ném!”
Lý Tiểu Tiểu: “…………”
Cậu nhỏ rất tinh thần, chính là tinh thần có vẻ không tốt lắm.
Ngưu Hồng Hải ngậm kẹo que cười nhạo một tiếng, tiếp đó Lý Tiểu Tiểu liền cảm thấy trước mắt nhoáng lên một cái, giây tiếp theo Ngưu Hồng Hải liền nhảy lên trên lưng Thân Văn Duệ. Chỉ thấy hai cái tay béo nhanh, ác, chuẩn hung hăng mà túm một phen trên đầu Thân Văn Duệ, nháy mắt tiếng kêu thảm thiết của Thân Văn Duệ vang vọng toàn bộ tiểu viện.
Lý Tiểu Tiểu nhanh chóng bế Ngưu Hồng Hải từ trên lưng Thân Văn Duệ xuống, nhìn hai túm tóc to bị túm xuống trong tay cậu bé thì cảm thấy da đầu của mình cũng đau theo, không nghĩ tới Ngưu Hồng Hải thoạt nhìn ngoan ngoãn đáng yêu thế mà còn là đứa bé hư.
“Tiểu Hải, sao em có thể túm tóc anh Thân chứ?” Lý Tiểu Tiểu nhìn Thân Văn Duệ ôm đầu khóc tê tâm liệt phế bên cạnh đều có chút không đành lòng: “Em làm anh ấy đều đau đến khóc.”
Ngưu Hồng Hải chẳng hề để ý mà cười: “Anh ta cứ như thế, keo keo kiệt kiệt một sợi tóc cũng tiếc nhổ. Kỳ thực em nhổ tóc anh ta một phát cũng tốt cho anh ta, miễn cho tóc quá nhiều lãng phí tinh khí, nhìn càng ngày càng ngớ ngẩn.”
Xác thật thoạt nhìn rất ngớ ngẩn, có điều…
Lý Tiểu Tiểu lại lần nữa xoa xoa huyệt thái dương, cảm thấy ông chủ là mình đây làm rất không dễ dàng, làm nhiều công việc cũng thôi, còn phải phụ trách giáo dục trẻ nhỏ, cha mẹ đây rốt cuộc là không đáng tin cỡ nào mới có thể ném một đứa bé nhỏ như vậy ở công ty giải trí a!
Có điều thân là ông chủ, cô quyết sẽ không mặc kệ một đứa bé xinh đẹp như thế biến thành một đứa bé hư.
“Mặc kệ nói thế nào thì nhổ tóc người ta xác thật không đúng.” Lý Tiểu Tiểu xụ mặt giáo dục Ngưu Hồng Hải: “Em phải xin lỗi anh ấy, sau đó cam đoan về sau không bao giờ làm vậy nữa.”
Ngưu Hồng Hải không phục bĩu bĩu môi, có chút không tình nguyện mà lẩm bẩm một câu với Thân Văn Duệ: “Thật xin lỗi a!”
Thân Văn Duệ hít một hơi thật sâu, hức một tiếng dừng tiếng thút thít lại, một bộ dáng thụ sủng nhược kinh* cộng thêm kinh hách quá độ, tựa hồ có chút không dám tin đối với câu xin lỗi của Ngưu Hồng Hải.
*: được yêu thương mà lo sợ, được yêu thương mà vừa mừng vừa lo.
Lý Tiểu Tiểu to đầu nhìn cậu ấy, quản giáo trẻ nhỏ cô còn có thể làm được, cậu chàng lớn như vậy cô thật không biết phải thế nào mới có thể làm cậu ấy bình thường một chút. Nghĩ nghĩ, Lý Tiểu Tiểu cảm thấy mình vẫn là quản trẻ con cho tốt đi đã.
“Nhanh chóng thả tóc xuống.” Lý Tiểu Tiểu xụ mặt tiếp tục nói: “Tóc bẩn bao nhiêu a!”
Đôi mắt nhỏ của Thân Văn Duệ ấm ức lên án nhìn Lý Tiểu Tiểu, nhỏ giọng mà biện bạch vì mình: “Tóc của tôi mới không bẩn.”
Lý Tiểu Tiểu lơ cậu ấy, tiếp tục lấy ánh mắt thúc giục Ngưu Hồng Hải.
Ngưu Hồng Hải mông trần trùng trục chạy ra viện, qua vài phút lại ôm một cái gói to về, ân cần đưa cho Lý Tiểu Tiểu: “Quà gặp mặt tặng chị.”
Lý Tiểu Tiểu tò mò mà nhận lấy mở ra, vừa thấy thì nhất thời hít ngược một ngụm khí lạnh, chỉ thấy trong gói to có trên trăm cọng râu sâm, mỗi sợi đều thô như ngón tay cái, dài như cánh tay vậy.
Lý Tiểu Tiểu triệt để chấn kinh rồi: “Nhân sâm này là bao nhiêu năm mới có thể có râu sâm thô như vậy a? Nếu cái thứ này là thật thì là báu vật vô giá đi?”
Ngưu Hồng Hải không để bụng vẫy vẫy tay: “Không đáng tiền, có rất nhiều, nếu mà chị thích em lại cho chị mấy gói to.”
Lý Tiểu Tiểu đang muốn từ chối thì liền nghe Thân Văn Duệ oa một tiếng khóc lên, tiếp đó nhảy dựng lên khỏi ghế dựa, ôm đầu gào khóc chạy đi mất.
Lý Tiểu Tiểu: “………………”
Hỏi, đầu óc của nhân viên không quá bình thường làm sao giải? Online chờ, rất cấp bách!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.