Công Ty Giải Trí Tiên Phàm

Chương 31:




Đoàn phim《 Truy tung kẻ hiềm nghi 》 lòng người hoảng loạn, đạo diễn, phó đạo diễn, nam nữ chính đều chẳng biết đi đâu rồi, chỉ để lại một đống vai phụ cùng nhân viên công tác mộng bức.
Trời đã rất muộn, nhưng mà đạo diễn chưa nói kết thúc công việc thì ai cũng không dám rời đi, có mấy người xáp lại vào nhau tán gẫu, có người thì nhân cơ hội nhắm mắt dưỡng thần ngủ một lúc, nhân viên công tác Tiểu Ngô hiểu rõ chuyện Khương Mai Mai mất tích kia thì đứng ở cửa phim trường bị dọa đến sắp tè ra, Khương Mai Mai cùng trợ lý mất tích trong xe RV cũng bỏ đi, đạo diễn, phó đạo diễn với Giang Hàm vào xe rồi cũng đột nhiên chả thấy đâu, đây quả thực là sự kiện thần quái khủng bố nhất.
Tiểu Ngô không dám nói cũng không dám lên RV, đứng ở ngoài phim trường chẳng biết nên làm gì bây giờ, ước chừng gần một tiếng sau, tiểu Ngô bỗng nhiên nhìn thấy mấy người quẹo ra khỏi một con ngõ cụt, thẳng đến lúc nhóm người này đến gần thì tiểu Ngô mới nhìn rõ ràng, đúng là mấy người đạo diễn không hiểu sao lại mất tích vừa nãy, ngay cả Khương Mai Mai với Tiểu Khê không thấy đâu trong lúc nãy đó cũng đã trở lại.
Nhìn nhóm người này càng đi càng gần, tiểu Ngô đều sắp dọa khóc rồi, không biết là nên chạy hay là nên đón nhận nữa, biến mất trong RV rồi lại trở về từ trong ngõ cụt, nhóm người này là người hay là quỷ vậy hở.
Khương Mai Mai mang theo Tiểu Khê đi vào RV để tẩy trang trước, trên mặt hai người bị người giấy vẽ loạn xì ngầu, còn tô cho một cái miệng rộng đỏ như máu, vào buổi tối thoạt nhìn thập phần đáng sợ.
Đạo diễn lấy một điếu thuốc ra ngậm trên miệng, phó đạo diễn cùng Giang Hàm trước kia không hút thuốc lá thấy thế cũng xin một điếu, ba người châm lửa rồi đều tự rít một hơi, thế này mới cảm thấy trái tim bị dọa cho nhảy bình bịch dần dần vững vàng lại.
Tiểu Ngô đứng ở chỗ cách đạo diễn mười mấy bước kinh nghi bất định mà nhìn bọn họ, đạo diễn vừa quay đầu lại thì thấy được tiểu Ngô, lập tức vẫy vẫy tay với cậu ta. Tiểu Ngô chần chần chừ chừ đi qua, không đợi cậu mở miệng liền nghe thấy đạo diễn thấp giọng dặn dò: “Chuyện tối nay đừng có nói với người khác.”
Mắt tiểu Ngô cúi xuống dưới đất, nhìn nhìn bóng của mấy người trên đất, hình như là không có chỗ gì không không giống, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Đạo diễn mấy vị thật làm tôi sợ muốn chết, ba người lên RV đều mất tung tích rồi, tôi còn cho rằng là mấy vị bị quỷ bắt đi đó.”
“Còn không phải là bị quỷ bắt đi sao.” Đạo diễn cười khổ nói: “Có điều cũng may là đã trốn ra được, chuyện cũng đã xong xuôi.”
Tiểu Ngô gãi gãi đầu, không rõ cái chuyện khủng bố như thế kết thúc thế nào. Nhưng nhìn bộ dáng của đạo diễn với những người khác thì hình như cũng không quá muốn nói, tiểu Ngô cũng thức thời không hỏi lại.
Khương Mai Mai với Tiểu Khê tẩy trang xong thì đi xuống RV, tiểu Ngô vội vàng vụng trộm liếc mắt nhìn Khương Mai Mai một cái. Tuy rằng Khương Mai Mai là mặt mộc, nhưng thoạt nhìn thần thái sáng láng, thoạt nhìn tinh thần hơn so với bộ dáng ủ rà ủ rũ hồi sáng rất nhiều.
Đoàn người trở lại đoàn phim trình diện, nhân viên công tác với diễn viên đang ngầm suy đoán có phải Khương Mai Mai gặp chuyện không may hay không nhìn thấy Khương Mai Mai quần áo chỉnh tề, thần sắc tự nhiên đều ngậm mồm lại.
Đạo diễn nhân cơ hội ba phải thế nào cũng được mà giải thích một câu: “Thân thể Khương Mai Mai không khỏe, sáng sớm nay tới tìm thì vẫn luôn phát sốt, vừa nãy mang cô ấy đi gặp một bác sĩ riêng, giờ đã không có việc gì, mọi người không cần quá lo.”
Có không ít nhân viên công tác đều biết hôm qua Khương Mai Mai gặp quỷ với chuyện đạo diễn muốn mời đại sư hóa giải, đều cho rằng đạo diễn mang Khương Mai Mai đi gặp đại sư, liền không có nghĩ nhiều nữa.
Một hồi sự kiện gặp quỷ mạo hiểm liền im hơi lặng tiếng trôi qua.
Có điều muốn nói một chút dấu vết cũng không có thì cũng không có khả năng, ngày thứ hai vừa khởi công, nhân viên công tác cùng diễn viên của đoàn phim kinh ngạc phát hiện, đạo diễn, phó đạo diễn, hai vị nam nữ chính có địa vị cao thế mà bắt đầu gọi Phạm Vô Cữu là Phạm ca, mà Phạm Vô Cữu mới hơn hai mươi thế mà còn đáp! Lại!
Sao lại thành Phạm ca thế?!!
Tuy rằng người của đoàn phim hồ đà hồ đồ không rõ nguyên nhân, nhưng không ngăn được bọn họ không nhịn được học theo. Lúc một ngày quay phim sắp kết thúc, Lý Tiểu Tiểu từ phim trường khác lại đây thăm Phạm Vô Cữu, phát hiện ngay cả dì quét dọn vệ sinh 50 tuổi của đoàn phim cũng gọi Phạm Vô Cữu là Phạm ca.
Lý Tiểu Tiểu: “???”
Lý Tiểu Tiểu: “Anh à, bối phận của anh ở đoàn phim tăng lên hơi bị lẹ nha!”
Vẻ mặt Phạm Vô Cữu lạnh nhạt: “Quen rồi là tốt thôi!”
****
Lý Tiểu Tiểu ngây người trong đoàn phim 5 ngày, chụp một lượng lớn ảnh chụp với video rồi trở về công ty. Có kho dự trữ trong chiếc điện thoại này, Weibo của tháng sau đã có cái để đăng rồi, cũng không sợ fan xói mòn mất.
Trở lại công ty, vừa lúc đuổi kịp chuyện ông Thổ muốn bàn bạc chuyện bán đấu giá hoa lan giá trên trời với công ty bán đấu giá. Ông Thổ vốn là tính bỏ hoa lan vào bao tải rồi tự mình khiêng đi, nhưng Lý Tiểu Tiểu sợ trái tim của chuyên gia giám định của công ty bán đấu giá sẽ không chịu nổi, cho nên quyết định với ông Thổ mỗi người ôm một chậu mà đi.
Công ty bán đấu giá Kim Đạt Hằng mà ông Thổ lựa chọn là công ty bán đấu giá lớn nhất trong nước, lấy vật phẩm đấu giá xa hoa hi hữu làm chủ, trong ngoài nước đều có tên tuổi rất là vang dội.
Khách hàng của công ty bán đấu giá Kim Đạt Hằng đều là nhân sĩ nổi tiếng trên bảng phú hào trong ngoài nước, vì bảo đảm danh tiếng của mình, bọn họ có quá trình cùng quy định giám định thập phần nghiêm khắc đối với đồ bán đấu giá.
Dựa theo quy định, hoa lan của ông Thổ phải đưa đến tổng bộ, bọn họ sẽ mời chuyên gia của công ty mình, mặt khác lại mời vài vị chuyên gia nổi tiếng về phong lan trong nước cùng nhau tiến hành giám định chủng loại cùng đánh giá giá quy định.
Nhưng ông Thổ từ chối phắt yêu cầu này, lý do đưa ra đúng lý hợp tình: “Tôi không thích ngồi máy bay, bằng không thì tôi chuyển phát nhanh hoa qua cho mấy người nhé?”
Chuyên gia của công ty Kim Đạt Hằng thiếu chút nữa không bị lời ông Thổ nói cho nghẹn chết, đó chính là hoa lan giá trên trời a, một mảnh lá cây cũng giá trị ngàn vàng, chuyển phát nhanh hoa qua đây là nghĩ thế nào vậy? Ông Thổ ơi sao tâm của ông lại lớn thế chứ?
Ông Thổ không muốn đến, có rất nhiều công ty bán đấu giá muốn nhận đơn làm ăn này, công ty Kim Đạt Hằng không muốn nhường vật bán đấu giá đủ để nhấc lên sóng nhiệt này cho đoàn đội khác, liền cố ý thay đổi quá trình giám định vì ông Thổ.
Bọn họ phái chuyên gia đến địa phương tiến hành giám định cho hoa lan, nếu thật là hoa lan chủng loại hi hữu, vậy thì bọn họ sẽ phái đoàn đội bảo vệ chuyên nghiệp thu hoa lan về.
Sau khi đoàn đội giám định tới thành phố Đông Thái thì lập tức vào một khách sạn xa hoa của địa phương, cũng bao một phòng họp có tính tư mật khá là mạnh để tiện cho đoàn chuyên gia khai triển công tác giám định, lúc này mới liên hệ ông Thổ.
Từ công ty giải trí Tiên Phàm chỗ ngoại ô phía tây thành phố Đông Thái đến khách sạn mà lái xe thì cần 40 phút, Lý Tiểu Tiểu quen cửa quen nẻo gọi một chiếc taxi trên phần mềm gọi xe, hai người ôm chậu hoa đợi ở ven đường sau cỡ chừng 10 phút, xe taxi rốt cuộc đến đây.
Cùng lúc đó, đại biểu Trương Ngọc Đông của công ty Kim Đạt Hằng đến thành phố Đông Thái nói chuyện hợp tác đang soi gương chỉnh lại dung nhan, ông ta cẩn thận kiểm tra cà vạt, cổ tay áo, thậm chí là kiểu tóc của mình, cả thấy thập phần hoàn mỹ rồi mới đến phòng họp, chạm đầu với các chuyên gia, kiểm tra một chút xem công cụ giám định không thành vấn đề rồi liền mang theo trợ thủ đến cửa khách sạn chờ hầu.
Từng chiếc siêu xe dừng lại trước cửa khách sạn, mỗi một lần Trương Ngọc Đông đều vô cùng chờ mong mà nhìn ra chỗ ghế sau, nhưng đi xuống đều là gương mặt xa lạ, không có một người là ông Thổ.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, rốt cuộc đã tới thời gian hẹn với ông Thổ, Trương Ngọc Đông vươn dài cổ ra nhìn về phía trên đường, trong lòng không nhịn được mà đoán ông Thổ sẽ xuống từ chiếc siêu xe nào.
Lúc này một chiếc taxi chạy vào cửa lớn khách sạn, Trương Ngọc Đông cùng trợ lý nhìn thoáng qua cái xe taxi rách tung tóe, thập phần tự nhiên mà dời tầm mắt đi, tiếp tục nhìn lại về phía cửa khách sạn.
Taxi rách nát tựa hồ là lần đầu tiên vào khách sạn xa hoa thế này, vào lúc xếp hàng đi vào chợt kích động làm cho tịt ngòi luôn, khởi động nửa ngày mới khởi động lên.
Lý Tiểu Tiểu ôm hoa lan trong xe nhìn tài xế có chút phát sầu: “Ông à, có phải tuổi của cái xe này giống như ông không ạ? Dọc theo con đường này ông qua một cái đèn giao thông thì tắt máy một lần, qua một cái đèn giao thông nữa lại tắt máy một lần, con đều sầu hoảng thay ông rồi.”
Ông cụ lái xe vui tươi hớn hở, một chút cũng không cảm thấy là vấn đề: “Xe này cũng chỉ dùng 16 năm đi, trước kia là con ông chạy, năm nay nó mua một chiếc xe taxi mới, chiếc này liền cho ông lái. Cô bé à, con đừng nhìn cái xe này rách, nhưng ông đã chính thức làm giấy phép vận chuyển buôn bán, giấy phép lái xe của ông cũng qua kỳ thực tập rồi.”
Lý Tiểu Tiểu bưng kín trán, đừng giải thích nữa, càng giải thích nghe càng đau đầu.
Dưới tình huống taxi có tắt máy một lần khi leo dốc, rốt cuộc đã lái xe đến chỗ đậu xe, Trương Ngọc Đông có chút không kiên nhẫn nhìn thoáng qua chiếc taxi rách nát, không nhịn được mà oán giận với trợ lý bên cạnh: “Cái xe rách gì cũng lái đến chỗ này, còn cứ mãi tắt máy, thật sự là làm chậm trễ chuyện hết.”
“Còn không phải sao.” Tiểu trợ lý nhìn vị trí cửa khách sạn, bỗng nhiên mắt sáng lên: “Trương tổng, ngài xem chỗ cửa kia có một chiếc Koenigsegg vừa mới đến kìa, liệu ông Thổ có thể ngồi trên chiếc xe này hay không?”
“Không thể nào, ông Thổ lớn tuổi, có khả năng không yêu ngồi xe thể thao.” Nhưng dù là nói vậy, Trương Ngọc Đông vẫn là không nhịn được mà nhìn lại về phía chiếc Koenigsegg huyễn khốc kia, tựa hồ cảm thấy chỉ có xe như vậy mới xứng với ông Thổ.
Đúng lúc này, Trương Ngọc Đông nghe thấy tiếng động cơ không đánh nổi lửa nữa, hắn theo bản năng nhìn lại về phía chiếc taxi chế tạo tạp âm, lại kinh ngạc phát hiện một cô gái trông quen mắt tay trái ôm một chậu hoa, tay phải thì mở cửa sau xe. Một lát sau, một cụ ông nhìn càng quen mắt chui từ trong taxi ra đây, lúc xuống xe chân còn trượt một chút, thiếu chút nữa làm chậu hoa văng ra.
Mà chậu hoa suýt nữa bị văng ra kia chính là “Long Hàn Phượng Dực” được định giá với giá trị vượt qua một trăm triệu.
Chân Trương Ngọc Đông mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ xuống cho ông Thổ, vội vàng mang theo trợ lý chạy tới, trong giọng nói đều mang theo run rẩy: “Ông Thổ ơi, sao không lại bắt taxi đến?”
Ông Thổ không hiểu ra sao nhìn ông ta: “Không bắt taxi thì sao tôi đến được? Chả nhẽ cậu muốn tôi bay tới à?”
Trương Ngọc Đông cũng chả biết nên nói gì, tay của chính ông còn bị dọa run cầm cập đây, cũng không dám đưa tay đi nhận lấy hoa trong tay ông Thổ, chỉ có thể dè dặt cẩn trọng đỡ cánh tay ông Thổ, cũng không biết là nên khóc hay nên cười: “Ông ơi, công ty ông không có xe sao?”
“Không có a.” Ông Thổ nói đúng lý hợp tình: “Tất cả mọi người trong công ty không có bằng lái.”
Trương Ngọc Đông một lời khó nói hết nhìn Lý Tiểu bên cạnh, không nhịn được mà phát sầu thay cô: “Công ty giải trí Tiên Phàm của cô cũng có chút danh tiếng, vẫn là có chiếc xe thì tiện hơn chút. Nếu mà Lý tổng với ông Thổ không ghét bỏ, chờ sau khi kết thúc bán đấu giá, tôi có thể đại biểu Kim Đạt Hằng chúng tôi tặng một chiếc xe cho công ty các vị được chứ? Chủng loại xe tùy ngài chọn, chỉ cần kim ngạch trong vòng 2 triệu thì tôi đều có thể làm chủ.”
Ông Thổ nhìn hắn một cái: “Cậu nhưng thật lại rất hào phóng.”
“Chủ yếu là quý ông Thổ làm người.” Trương Ngọc Đông cười ha hả nói: “Không nói gạt ngài, cũng là do mượn sức ngài cả. Tôi dỗ ngài cho tốt rồi, về sau ngài muốn bán hoa thì khẳng định liền nghĩ đến tôi.”
Tuy biết mục đích của Trương Ngọc Đông, nhưng Lý Tiểu Tiểu không ngờ được Trương Ngọc Đông sẽ nói huỵch ra thế, tính cách như vậy thì ngược lại làm người ta không chán ghét nổi. Ngay cả ông Thổ nhìn hắn cũng thêm vài phần ý cười: “Cậu còn rất thông minh.”
Trương Ngọc Đông nhân cơ hội hỏi: “Vậy chờ sau khi kết thúc bán đấu giá thì tôi bồi ngài đi chọn xe nhé?”
Ông Thổ cự tuyệt ý tốt của Trương Ngọc Đông: “Xe thì không cần, chờ cô chủ nhỏ của bọn tôi học được bằng lái xe rồi chính công ty của bọn tôi mua là được. Mặt khác, hoa này về sau tôi cũng không bán đấu giá nữa.”
“Vì sao vậy?” Trương Ngọc Đông có chút sốt ruột: “Ngài canh giữ cả vườn bảo tàng lại không đổi ra, cái này không đáng tiếc sao?”
“Không có gì đáng tiếc, tôi trồng hoa chỉ là thích chúng nó, ngắm cho vui, vốn không phải vì kiếm tiền.” Ông Thổ nhìn hoa trong tay mình nói: “Thế gian này vô luận là hoa cỏ hay là thứ khác, đều lấy hiếm làm quý, nếu tôi vì kiếm tiền mà bán hoa với lượng lớn thì chẳng những sẽ tạo thành ảnh hưởng nghiêng trời lệch đất cho thị trường hoa cỏ, mà sẽ còn ảnh hưởng phúc báo của mình nữa. Về sau tôi sẽ tặng hoa, cũng có thể giúp người khác cứu hoa, nhưng mà sẽ không bán ra nữa.”
Trong lòng Trương Ngọc Đông tiếc hận một chút, có chút không cam lòng khuyên nhủ: “Ngài không suy xét chút nữa sao?”
Ông Thổ nở nụ cười, quay đầu nhìn về phía Trương Ngọc Đông: “Cậu có biết vì sao tôi chọn hai chậu hoa lan này để tiến hành bán đấu giá không?”
Trương Ngọc Đông còn thật không biết là vì nguyên nhân gì, thử hỏi: “Là vì hiếm?”
“Một cái là vì hi hữu, một cái là vì không hi hữu.” Ông Thổ vỗ vỗ hoa lan trong lòng mình nói: “Gốc hoa lan Long Hàn Phượng Dực này thuộc về một trong những chủng loại lan khá là hi hữu nhất trên đời, không thể bồi dưỡng nhân tạo, thập phần hà khắc đối với điều kiện sinh trưởng, mấy thập niên này trừ bỏ một gốc của tôi đây ra thì cũng chỉ có hai gốc Long Hàn Phượng Dực lộ mặt với đời thôi. Mà hai chậu Long Hàn Phượng Dực kia, một chậu tuy rằng phẩm tướng không tồi, nhưng hoa nở không đủ lớn, không có năng lực gây giống; một chậu khác liền càng không cần nói, ngay cả hoa cũng không ra, nhìn liền thấy như suy dưỡng ấy. Mà gốc này của tôi, chẳng những hoa nở no đủ, hơn nữa quan trọng nhất là nó là một gốc cái, nếu mà chăm sóc thích đáng, chậu hoa này còn có thể mọc ra cây non, đến lúc đó tôi liền không lo rằng loại Long Hàn Phượng Dực này sẽ tuyệt tích nữa.”
Trương Ngọc Đông nghe vậy không nhịn được bắt đầu đánh giá chậu hoa trong tay ông Thổ đây, ông ta ở trong công ty bán đấu giá nhiều năm rồi, chủ yếu là phụ trách mảnh hoa cỏ này, cũng xem như có phần hiểu biết đối với hoa lan. Tuy rằng ông không nhìn ra được chậu Long Hàn Phượng Dực này có phải cây cái hay không, nhưng cái khác thì chính là giống như lời ông Thổ, nhan sắc cũng kiều diễm, là một chậu hoa lan không tìm ra được tì vết.
Nếu được chuyên gia giám định là gốc hoa lan này thực sự có thể tự mình phân ra hoa lan mới, vậy thì giá còn phải tăng một đợt nữa.
Nghĩ vậy, Trương Ngọc Đông nhìn chậu hoa trong lòng ông Thổ đây càng không biết nên làm sao mới phải, nhìn cái tư thế kia ấy là hận không thể tìm cái két sắt mà bỏ vào.
Vừa nãy ông Thổ nói là hi hữu với không hi hữu, hi hữu là Long Hàn Phượng Dực, vậy thì không hi hữu tất nhiên là chậu phong lan trong được ôm trong tay Lý Tiểu Tiểu kia. Có điều dù là không hi hữu trong mắt ông Thổ, chậu hoa này trên thị trường cũng được định giá không thấp hơn chục triệu, là khoản hoa lan rất được kẻ ham thích hoa lan thích nhất.
“Khoản hoa lan này giá tuy cao nhưng không hi hữu, bởi vì nó có thể bồi dưỡng nhân tạo được.” Ông Thổ giải thích nói: “Tuy giờ ít có trên thị trường, nhưng qua năm mười năm nữa, hoa này liền không bán được giá cao như bây giờ nữa. Cho nên chậu hoa này tôi lấy làm quà tặng kèm với Long Hàn Phượng Dực, vừa không để người mua chịu thiệt, cũng sẽ không nhiễu loạn thị trường hoa lan.”
Tuy rằng Lý Tiểu Tiểu nghe không hiểu lắm, nhưng mà vẫn cứ cảm thấy ông Thổ lợi hại như cũ, suy nghĩ cặn kẽ, là một người tốt.
Trương Ngọc Đông hiểu được ý trong lời ông Thổ, chỉ có thể tiếc nuối thở dài: “Người giống cụ đây cũng thật ít, có điều cũng có thể nhìn ra, ngài là người yêu hoa chân chính.”
Ông Thổ không khiêm tốn chút nào mà nói: “Chủ yếu là tôi trồng hoa khá có khả năng, vương giả giống như tôi đây sao có thể khi dễ các cậu mấy miếng đồng thau của thế gian chứ? Cậu nói có đúng không nào?”
Trương Ngọc Đông: “…… Dạ……”
Nói chuyện, ba người đi thang máy đến tầng đỉnh, vì bảo đảm an toàn cho Long Hàn Phượng Dực, công ty bán đấu giá Kim Đạt Hằng đã bao hết cả tầng này luôn, trừ bỏ phòng của chuyên gia ra thì chính là phòng hội nghị dùng để giám định.
Sau khi Trương Ngọc Đông cùng trợ lý xuống thang máy thì nhanh chóng dẫn người đến phòng họp, nhân viên công tác chờ ở cửa phòng họp lập tức mở cửa ra, mời hai người vào.
Ông Thổ với Lý Tiểu Tiểu đặt hoa lan trong phòng hội nghị, hai người thở phào nhẹ nhõm một hơi, lau mồ hôi một phen rồi xoay người muốn đi.
Trương Ngọc Đông vội vàng ngăn lại, rất là câm nín nói: “Ông Thổ ơi, đặt hoa ở đây rồi ngài liền không quản nữa?”
Ông Thổ cong râu vẻ mặt không hiểu sao: “Còn quản cái gì nữa? Để bọn họ xem xét là được, nếu nhìn trúng liền mang đi bán đấu giá, nếu mà không nhìn trúng thì tôi ôm đi là xong không phải được sao.”
Trương Ngọc Đông dở khóc dở cười: “Chúng ta ký hiệp nghị đã.”
Ông Thổ đưa tay đẩy Lý Tiểu Tiểu lên phía trước: “Loại chuyện này tất nhiên là cô chủ nhỏ của chúng tôi ký tên.”
Ký hiệp nghị giám định rồi, ba ngày sau tổ chuyên gia cho ra ý kiến giám định, ông Thổ xác thật là đưa một gốc Long Hàn Phượng Dực hi hữu phẩm chất cao tới. Sau khi biết kết quả giám định, Lý Tiểu Tiểu lại bắt taxi đi đến khách sạn ký kết hiệp nghị đấu giá với công ty bán đấu giá Kim Đạt Hằng, chỉ chờ gốc Long Hàn Phượng Dực này gặp mặt thế nhân tại hội đấu giá đầu tháng sau tại Cảng Đảo* thôi.
*: đây từ để gọi Hồng Kông đó, nhưng mà mình sẽ không chuyển thành Hồng Kông mà để đó luôn, vì nếu đổi thì sẽ thay ý của tác giả mất, giống như có người sẽ gọi thành phố HCM là đất Sài thành hoặc là Sài Gòn, vậy thì người bên Trung cũng sẽ có những tên gọi riêng cho vùng nào đó, ví dụ nữa là bên đó cũng hay gọi Thượng Hải là Ma Đô đó.
Vào lúc Lý Tiểu Tiểu đếm ngày trên đầu ngón tay ấy, bỗng nhiên nhận được một tin nhắn riêng trên Weibo, tin nhắn riêng này là một cô gái tên Trương Uyển Di gửi đến, trong những hàng chữ tràn ngập lòng biết ơn với công ty giải trí Tiên Phàm.
Trước đó lúc ông Thổ phát sóng trực tiếp cho rút thưởng có tặng đi một gốc măng tím chỉ công ty giải trí Tiên Phàm có, lúc ấy ông Thổ còn làm như có thật mà bịa ra một truyền thuyết, truyền thuyết rằng mảnh rừng trúc này là dựa vào măng mà Quan Âm bồ tát ban cho, bởi thế nên ngay cả lá trúc mọc ra cũng là màu tím, là phần độc nhất khắp thiên hạ. Mảnh rừng trúc này 10 năm mới mọc măng một lần, mỗi lần mọc măng cũng chỉ có một mụn có thể mọc thành trúc, cái khác chỉ có thể dùng để nấu cơm. Măng tím này xào thành món ăn không chỉ có hương vị thơm ngon, hơn nữa còn có thể đề cao sức miễn dịch, trong nhà có bệnh nhân thì hợp để ăn nhất.
Cô gái Trương Uyển Di rút trúng phần thưởng này vào lúc ấy, vào lúc nhận được măng tím thì cô nhận được điện thoại của người nhà, nói mẹ bị bệnh bộc phát nặng đã đưa vào phòng cấp cứu rồi. Lúc ấy Trương Uyển Di sốt ruột dọn dẹp đồ đạc, thuận tay nhét cái gói to đựng măng tím vào trong ba lô luôn.
Cuộc phẫu thuật của mẹ Trương làm cỡ 8 tiếng, tuy rằng phẫu thuật xem như khá thành công, nhưng bác sĩ nhắc nhở mẹ Trương có phiêu lưu sẽ bị liệt nửa người. Quả nhiên chờ sau khi mẹ Trương tỉnh lại thì phát hiện tay với chân phải mình đều không có tri giác, miệng còn có hơi méo.
Sau khi mẹ Trương biết tình huống của mình cũng có chút không tiếp thu được, mấy ngày liên tục ăn ngủ không ngon, tinh khí thần cả người phảng phất đều chẳng còn.
Trong lòng Trương Uyển Di khó chịu lại không dám biểu hiện ra ngoài, vừa giúp mẹ Trương mát xa cái chân mềm nhũn, vừa suy nghĩ làm chút đồ ăn có dinh dưỡng cho mẹ, lúc này cô nghĩ tới măng tím rút được từ công ty giải trí Tiên Phàm. Lúc phát sóng trực tiếp ấy, Lý Tiểu Tiểu của công ty giải trí Tiên Phàm còn cố ý quay cận cảnh cho đĩa măng tím xào kia, cũng khen rằng là hương vị tươi ngon mà cô ấy chưa từng ăn.
Trương Uyển Di nghĩ đến bình thường mẹ yêu nhất chính là măng, măng tím này phỏng chừng cũng có thể hợp khẩu vị bà.
Tìm được măng tím trong ba lô, không giống với măng khác, măng tím chỉ có hai lớp vỏ măng mỏng manh. Trương Uyển Di học bộ dạng của ông Táo cắt măng tím thành lát, chỉ rót chút dầu vào, ngay cả hành thái cũng không cho vào, xào măng tươi với lửa lớn 1 phút, món ăn liền làm xong rồi.
Trương Uyển Di không có ăn hết, múc măng tím xào xong vào hộp cơm rồi vội vã chạy lại về bệnh viện, vừa đẩy cửa phòng bệnh ra, mẹ Trương buồn bã ỉu xìu liền mở mắt: “Là mùi gì thế? Nghe ngon vậy.”
“Con xào chút măng cho mẹ.” Trương Uyển Di đỡ mẹ Trương ngồi dậy, dùng đũa gắp một miếng măng cho bà.
Từ lúc mẹ Trương phẫu thuật tới này, vẫn luôn buồn bực không vui, cũng có thèm ăn gì, đồ ăn ăn nhiều nhất là hai miếng liền chả buồn ăn, nhưng hôm nay bà ngửi thấy mùi măng này, thế mà cảm thấy đói bụng.
Trương Uyển Di nâng giường bệnh lên một chút, mở hộp cơm ra gắp một miếng măng tím cho đút bà, mẹ Trương hé miệng ăn một miếng, thế mà nở nụ cười với Trương Uyển Di: “Ăn ngon thật!”
Đây là nụ cười đầu tiên mà mẹ Trương lộ ra từ khi phẫu thuật tới nay, Trương Uyển Di thập phần kinh hỉ, vội vàng gắp tiếp một miếng đút bà. Một miếng cháo gạo kê, một miếng măng, mẹ Trương ăn ngon lành. Chờ ăn được gần nửa chén cháo rồi, Trương Uyển Di lo rằng mấy ngày nay mẹ Trương cũng không có ăn cơm thật tốt, nếu mà một lần ăn quá nhiều thì chỉ sợ dạ dày không thoải mái, liền muốn dọn đồ ăn lại.
Nhưng mẹ Trương đang ăn vui vẻ nóng nảy, theo bản năng nâng tay lên muốn vỗ Trương Uyển Di, nhưng tay vừa giơ tới một nửa liền vô lực rũ xuống. Nhưng dù là thế, Trương Uyển Di cũng kinh sợ, vội vàng thả hộp cơm xuống cầm tay mẹ Trương: “Mẹ, tay phải mẹ có tri giác?”
Lúc này mẹ Trương mới phản ứng lại, bản thân dưới tình thế cấp bách dùng tay phải, bà muốn nắm tay, tuy rằng vẫn là có chút không dùng sức nổi, nhưng ngón tay quả thật có thể động.
Trương Uyển Di vội vã đi gọi bác sĩ, nhưng mẹ Trương gọi cô lại: “Ăn xong đĩa măng tím kia trước đã.”
Bệnh của mẹ Trương rất có khởi sắc, Trương Uyển Di không muốn chọc bà mất hứng, nhanh chóng cầm đũa gắp nửa hộp măng lát đút bà, mẹ Trương từng miếng từng miếng ăn sạch sẽ, cuối cùng ngay cả chút sốt cũng không còn.
Ăn xong miếng măng tím cuối cùng rồi, mẹ Trương dựa vào gối đầu dịch chỗ, thở một hơi dài nhẹ nhõm: “Ăn ngon quá đi, ăn xong rồi mẹ cảm thấy toàn thân của mình đều thông suốt.”
Trương Uyển Di nhìn bà, vành mắt có chút đỏ lên: “Mẹ, vừa nãy con thấy chân phải của mẹ cũng động.”
Mẹ Trương bị liệt nửa người bên phải vì bị tắc động mạch máu vậy mà khôi phục tri giác sau một tuần phẫu thuật, tin tức này lan truyền nhanh chóng trong bệnh viện, ngay cả chuyên gia của bệnh viện cũng một đám lại một đám tới đây kiểm tra. Kiểm tra rồi kết quả phát hiện, động mạch bị tắc trên người mẹ Trương đã tan hết rồi, nửa người phải bị liệt đã khôi phục hơn nửa tri giác, sau khi trải qua huấn luyện khôi phục thì có thể khôi phục cuộc sống bình thường.
Đối với chuyển biến tốt kỳ tích của thân thể mẹ Trương, ngay cả bác sĩ cũng không nghĩ ra nguyên nhân, chỉ có thể trêu chọc hỏi: “Dì lén bọn tôi ăn linh đan diệu dược gì thế hở, hiệu quả tốt như vậy.”
Một khắc kia, mẹ Trương cùng Trương Uyển Di đồng thời nghĩ đến một thứ, đĩa măng tím thập phần tươi mới thơm ngon kia.
Tuy Trương Uyển Di không xác định được có phải công lao của măng tím không, nhưng trong phát sóng trực tiếp ông Thổ xác thật từng nói măng tím có lợi với người bệnh, mẹ cũng là ăn măng tím xong thì thân thể mới chuyển biến tốt, cô gửi tin nhắn riêng cho Weibo của công ty giải trí Tiên Phàm, trịnh trọng biểu đạt lòng biết ơn của mình.
Lý Tiểu Tiểu xem tin nhắn riêng xong thì chả hiểu sao, măng tím kia đúng là ăn ngon lắm, lúc vừa có kia ông Táo cơ hồ là mỗi ngày đều phải làm một phần. Có điều sản lượng của thứ kia cũng đúng là thấp thật, một mảnh rừng trúc tím cũng chỉ mọc được có một trăm mấy mụn măng tím, bọn họ ăn liên tục 10 ngày liền ăn sạch sẽ tất cả măng tím. Có điều cái vụ chữa bệnh này có phải có chút thiên phương dạ đàm* hay không? Măng tím ăn có ngon nữa cũng là măng tím, không phải thuốc mà.
*: thành ngữ “thiên phương dạ đàm” chỉ những lạ lùng, chuyện không có thật, hoặc chuyện không thể xảy ra, không thể thành công. (nguồn: từ nhà Nghi Phong Lâm)
Nghĩ đến măng tím là ông Thổ trồng, phần thưởng là ông Thổ tặng, Lý Tiểu vui vẻ lấy di động đi tìm ông Thổ. Tìm ở sân không có, tìm ở hoa viên không có, vừa quay đầu thì thấy ông Thổ đứng ở trên nóc nhà đây.        
Lý Tiểu Tiểu gấp đến dậm chân: “Ông Thổ, ông leo cao như vậy làm gì? Cũng không sợ té sao.”
Ông Thổ vẫy vẫy tay: “Không sao, ông giúp ông Táo con phơi đậu que khô này, thứ này phơi khô tốt rồi sau đó hầm thịt ăn ngon lắm.”
Lý Tiểu Tiểu đau đầu xoa nhẹ đầu: “Sân của ta lớn như vậy không đủ cho ông phơi nắng sao? Chạy lên nóc nhà làm gì?”
“Con không hiểu đâu, phơi ở trên nóc nhà mới có cảm giác nghi thức.” Ông Thổ vừa lui về sau vừa thưởng thức kiệt tác của mình, nhưng không nghĩ tới bước chân lùi lại hơi bị lớn, ông Thổ dẫm hụt một bước, trực tiếp té xuống từ trên nóc nhà.
Phản ứng đầu tiên của Lý Tiểu Tiểu chính là tiến lên duỗi tay đi đón ông Thổ, nhưng cô cách chỗ ông Thổ té xuống hơi bị xa, còn chưa chạy tới nơi liền trơ mắt nhìn ông Thổ rớt xuống trước mặt cô, toàn bộ thân thể đều chui vào trong đất, chỉ còn cái đầu ở bên ngoài.
Lý Tiểu Tiểu: “???”
Ông Thổ nhìn biểu tình ngây ngốc của Lý Tiểu Tiểu, có chút chột dạ hỏi: “Nếu ông nói là vì đất trong sân rất là lỏng lẻo, con tin chứ?”
Lý Tiểu Tiểu một lời khó nói hết nhìn ông: “Ông ơi, sân của ta là lát gạch đá xanh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.