Công Ty Giải Trí Tiên Phàm

Chương 128: Đại kết cục (thượng)




Tuy việc Phạm Vô Cữu ý đồ tài lực tương đương với cô chủ nhỏ đây rất làm người ta dở khóc dở cười, nhưng mà các đồng nghiệp của công ty giải trí Tiên Phàm thật ra lại rất lý giải, dù sao đều nói là chỉ số thông minh của người yêu đương đều là số âm mà, đầu óc Phạm Vô Cữu không xài tốt cũng chả có gì ngạc nhiên.
Sau khi Phạm Vô Cữu quét bình luận mấy ngày phát hiện không có ai nói anh không xứng với cô chủ nhỏ, thì lập tức cảm thấy cố gắng của mình không uổng phí, cảm giác khoảng cách cách lúc cưới vợ cũng càng gần một bước nè.
Sau khi các fan biết của cải chục tỷ của Phạm Vô Cữu thì tâm tình phức tạp mười phần, vốn tưởng rằng là fan một tiểu ca cô nhi có chút u buồn, kết quả không nghĩ tới tiểu ca là siêu cấp đại phú hào, tâm tình của cả một ngày này y như ngồi tàu lượn siêu tốc vậy, trái tim không tốt thì đều không chịu nổi cái kích thích này.
Sau khi biết thân phận chân thật của Phạm Vô Cữu, mọi người mười phần tò mò với cách làm không đi làm tổng tài không lái xe sang không ở hào trạch, mà ngược lại là làm nghệ sĩ ở công ty giải trí của anh.
Dù sao thì công ty giải trí Tiên Phàm là hai năm nay mới có danh tiếng, mấy năm trước thiệt là toàn giới giải trí đều chưa từng nghe nói về bọn họ. Phạm Vô Cữu ở công ty giải trí Tiên Phàm cũng không xem là hot nhất, trước nay đều là lấy nhân vật nam 2 nam 3, bộ phim duy nhất làm nam chính vẫn là phim chiếu mạng. Lấy tài lực của anh thì cho một món đầu tư xuống, đừng có nói là làm nam 1, anh muốn nữ 1 cũng không có vấn đề gì. Nhưng Phạm Vô Cữu tựa hồ là chưa từng có loại ý tưởng này, nhận phim thì thích hợp với mình là được rồi, còn cái gì mà cà vị* linh tinh thì hoàn toàn không thèm để ý.
*: qua tra thông tin, thì cái từ cà vị (hay là già vị) là một từ mới được sử dụng trong những năm gần đây, nó chỉ cấp độ nổi tiếng của một nghệ sĩ, cho ví dụ (nguồn từ trang redit.com) : nghệ sĩ nào mà có độ nổi tiếng cao dẫn tới vị thế cũng cao thì người đó được gọi là cà vị cao, và từ đó suy ra ngược lại.
Đám fan CP của Phạm Vô Cữu cùng Lý Tiểu Tiểu hưng phấn, cái này nào có vì sao nha? Chắc chắn là nhằm về cô chủ nhỏ Lý Tiểu Tiểu vừa xinh đẹp vừa đáng yêu của bọn tui mà đến công ty giải trí Tiên Phàm, đồng nhân văn lên!!
Cái giề? Mi nói lúc Phạm Vô Cữu vào công ty giải trí Tiên Phàm Lý Tiểu Tiểu còn chưa có tiếp nhận công ty? Cái này không quan trọng, chắc chắn là Phạm Vô Cữu của bọn tôi đoán trước được Lý Tiểu Tiểu sẽ kế thừa công ty giải trí Tiên Phàm. Dù sao thì Phạm Vô Cữu là thủ phủ mà, chắc chắn có năng lực đoán trước như vậy.
Chúng fan vòng đất tự manh*, có người viết đồng nhân văn, có người cắt nối biên tập video, lục lấy video phát sóng trực tiếp ở dĩ vãng ra, lại thêm trailer đoàn phim tuyên bố, sinh sôi là cắt nối biên tập ra một bộ phim tình yêu 6 phút đặc biệt hay đặc biệt muốn khóc, người đến ăn đường đụng CP càng nhiều.
*: đại ý nói tự quây lãnh địa lại tự ảo tưởng.
Lý Tiểu Tiểu cũng không phải không thấy được cảnh tượng bạn trên mạng đụng CP, chẳng qua loại chuyện này gặp khá nhiều ở giới giải trí, đại bộ phận đều là vòng đất tự manh, tận lực đi giải thích thì đổ lại thật xấu hổ. Có điều Lý Tiểu Tiểu cũng lau một phen lệ chua xót thay các fan, CP mà mấy người fan nhất định không ăn được đường thiệt.
Tuy nhiệt độ của hai người ở trên mạng cấp tốc bay lên, nhưng mà ở chung với nhau lại không có tiến triển quá lớn, Phạm Vô Cữu thoạt nhìn không quá sốt ruột, Tiến Bảo thì nhọc lòng ghê gớm, nghĩ tới nghĩ lui, gọi một cuộc điện thoại cho Lý Tiểu Tiểu: “Tôi tìm một trợ lý để chăm sóc cho cô.”
Lý Tiểu Tiểu nghe vậy đều kinh ngạc, công ty ngay cả người đại diện cũng chỉ mới có 2 người, giờ thế mà lại xa xỉ đi tìm trợ lý, cũng không biết là thần tiên nào nguyện ý nhận công việc này.
Một ngày sau, Tiến Bảo dẫn một cô nàng khả khả ái ái đến đây, giới thiệu cho Lý Tiểu Tiểu: “Đây là Tiểu Hồng.”
Lý Tiểu Tiểu buồn bực, nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra là vị thần tiên nào nhũ danh gọi là Tiểu Hồng, vẫn là chính Tiểu Hồng chủ động nói: “Tôi tên là Hồng Nương, là thủ hạ của Nguyệt Lão.”
Lúc này Lý Tiểu Tiểu mới bừng tỉnh đại ngộ: “Tôi biết Hồng Nương, phụ trách nhân duyên, chức vị của cô hẳn là rất bận đi, xuống dưới đây không thành vấn đề chứ?”
Hồng Nương cười mỉm nói: “Không sao, tôi xuống dưới đây khảo sát cho kỹ tình huống yêu đương hiện đại một chút, bọn tôi làm thần tiên cũng phải bắt kịp thời đại mới được.”
Tiến Bảo vỗ vỗ vai Hồng Nương, lời nói thấm thía dặn dò: “Cô chủ nhỏ của chúng ta vẫn là độc thân đó, cô giải quyết cổ trước đã đi.”
Lý Tiểu Tiểu cảm thấy Tiến Bảo rất tri kỷ, loại chuyện tốt này thế mà nhớ tới cô đầu tiên, chỉ là cô còn chưa có gặp một nửa tương lai kia đâu. Lý Tiểu Tiểu cảm thấy mình động lòng với Phạm Vô Cữu chắc chắn là vì bình thường cơ hội tiếp xúc với những người đàn ông khác quá ít, cho nên mới xảy ra cái loại ngoài ý muốn này, nếu gặp được người mệnh định của mình, thì chút phiền não nhỏ trước mắt kia căn bản sẽ chả là chuyện gì.
Lý Tiểu Tiểu kéo Hồng Nương sang một bên, hơi xấu hổ mà hỏi: “Tiểu Hồng, cô có thể nói với tôi, người đàn ông buộc sợi nhân duyên với tôi là ai không?”
Hồng Nương tuy cười nheo mắt, nhưng mà miệng lại bịt rất chặt, mười phần kiên quyết mà lắc lắc đầu: “Không được, cái này không thể nói, thuộc về thiên cơ, không thể tiết lộ.”
Ánh mắt Lý Tiểu Tiểu xoay chuyển, tươi cười trên mặt càng sáng lạn: “Vậy cô có thể động động đôi tay nhân duyên nhỏ bé của cô, làm cho tốc độ của tình yêu của tôi đến lẹ chút không?”
Hồng Nương gật gật đầu: “Cái này ngược lại là có thể, tôi sẽ cho sợi nhân duyên của cô thêm một chút chất xúc tác.”
Lý Tiểu Tiểu yên tâm gật gật đầu, chờ người mệnh định của mình xuất hiện, tự nhiên sẽ thay thế được ví trí của Phạm Vô Cữu trong lòng mình, cũng không có ai sẽ biết được chuyện mình từng thích Phạm Vô Cữu, chờ sau khi chết rồi cũng không sợ Mạnh Bà tự mình thêm gia vị vào canh Mạnh Bà cho mình.
Nghe nói khó uống lắm.
Nhưng làm cho Lý Tiểu Tiểu không nghĩ tới là, mấy ngày trôi qua, cô chẳng những không đợi được đến một nửa tương lai kia của mình, nhưng lại chờ được 2 tên cướp tới đây.
Lý Tiểu Tiểu bị trói tay trói chân, miệng thì bị nhét dây lụa, ngu người nhìn hai đại hán đeo khẩu trang trước mặt. Mình chẳng qua là giữa lúc quay phim gián đoạn đi ra mua ly trà sữa rồi thuận tiện đi dạo bộ chút thôi, sao lại liền bị bắt cóc chớ?
Một tên bắt cóc mặt lớn nhất vừa xem ảnh trên di động vừa nhìn Lý Tiểu Tiểu trước mắt: “Là cô ta sao?”
“Đại ca, là cô ta!” Một tên bắt cóc khác ân cần nói: “Em xem video mấy ngày nay, nhớ bộ dáng cô ta như in, cô ta chính là bạn gái của thủ phủ cảng đảo kia!”
Thủ phủ cảng đảo…… bạn gái?????
Lý Tiểu Tiểu đầy đầu là dấu chấm hỏi, mình khi nào thì lại thành bạn gái Phạm Vô Cữu vậy? Có phải đám cướp này có hiểu lầm gì với mình không?
Tên bắt cóc đại ca vừa lòng gật gật đầu: “Gọi điện thoại cho tên thủ phủ kia, bảo hắn tiêu tiền chuộc bạn gái hắn đi!”
Lúc này Lý Tiểu Tiểu mới phản ứng lại, không ngờ trăm cay ngàn đắng đi trói mình lại là vì muốn tiền chuộc, cái đó thì tìm Phạm Vô Cữu làm chi hở? Chính cô trả cũng được mà, dù sao thân là người phụ trách của công ty giải trí Tiên Phàm, cô cũng là có chút gia sản. Lý Tiểu Tiểu cố gắng giãy dụa một chút, miệng phát ra tiếng u u, muốn hiệp thương với đám bắt cóc một chút, ai ngờ đám bắt cóc nhìn cô một cái, không kiên nhẫn mà nhét khăn tay nơi miệng cô càng chặt một chút, sau đó còn đặc biệt nhân tính mà an ủi một câu: “Cô yên tâm, chờ bạn trai cô cho tiền, bọn tôi lập tức thả cô đi.”
Lý Tiểu Tiểu: “………………”
Tên bắt cóc lão nhị móc di động ra, lúc chuẩn bị quay số điện thoại thì biểu cảm trên mặt đọng lại: “Đại ca, em hổng biết số của bạn trai cô ta á?”
“Sao phế vật vậy? Mày không biết xài điện thoại của cô ta sao.” Tên bắt cóc lão đại trừng mắt liếc nhìn gã ta một cái, mở túi xách của Lý Tiểu Tiểu ra, thật đúng là lục được di động từ bên trong ra, dùng di động để lên cái tay bị trói sau lưng của Lý Tiểu Tiểu ấn ấn một chút, thuận lợi mở khóa.
Từ sau khi Phạm Vô Cữu biết Lý Tiểu Tiểu chính là Mạnh Bà chuyển thế, thì gọi điện cho cô không ít, gì mà đối diễn nè, ăn khuya nè, ban ngày ở phim trường ở với nhau, lý do đặc biệt sung túc. Tên bắt cóc mở lịch sử trò chuyện của di động ra, ở trên cùng vừa lúc chính là Phạm Vô Cữu.
“Đúng đúng đúng, chính là cái này.” Tên bắt cóc lão nhị kích động mà chỉ di động nói: “Thủ phủ kia chính là tên Phạm Vô Cữu.”
Tên bắt cóc lão đại lập tức nhấn phím call, điện thoại cơ hồ mới vang một tiếng đã được nhận, trong di động truyền đến một giọng nói trầm thấp: “A lô?”
“Phạm Vô Cữu phải không? Bạn gái anh ở trong tay tôi, anh lấy 5 triệu tiền mặt đến đổi bạn gái anh. Địa điểm ở……” Tên bắt cóc lão đại nói tới đây thì kẹt, chỉ có thể dùng ánh mắt hỏi lão nhị: giao dịch ở đâu thì tương đối an toàn hả?
Không đợi lão nhị nói chuyện, liền nghe Phạm Vô Cữu nói trong di động: “Khỏi cần nghĩ địa điểm, tôi đến đây.”
Điện thoại cúp mất, trong di động truyền đến tiếng vang tút tút tút, đang lúc hai tên bắt cóc chả hiểu ra sao, thì cửa garage bỗng tự mình kéo lên, một người đàn ông diện mạo soái khí nhưng lại mang một loại khí chất lãnh liệt đi đến, tên bắt cóc lão nhị vừa thấy liền kích động: “Đại ca, hắn chính là Phạm Vô Cữu kia.”
“Anh chính là thủ phủ kia à!” Tên bắt cóc lão đại nghênh đón, vừa mới duỗi tay chuẩn bị đòi tiền mới phản ứng lại được, thụt lùi lại mấy bước y như xù lông lên vậy: “Sao anh tìm được chỗ này?”
Phạm Vô Cữu ngay cả nhìn cũng chưa nhìn gã ta, trực tiếp đi qua đỡ Lý Tiểu Tiểu lên, kéo khăn tay trong miệng cô xuống, cởi bỏ dây thừng trên cổ tay cô.
Lý Tiểu Tiểu bị chặn miệng nửa ngày rốt cuộc có thể nói chuyện, vừa xoay cổ tay vừa bất mãn mà oán giận: “Hai người kia rất thô tục, vừa lên liền bịt miệng, có thể nghe người ta nói hết lời hay không hả? Tôi không phải bạn gái Phạm Vô Cữu, nếu mấy người muốn tiền chuộc thì không bằng trực tiếp tìm tôi đàm phán, phí sức lớn như vậy làm chi?”
Vẻ mặt tên bắt cóc lão nhị ngay thẳng: “Cô nói bậy, tôi đều thấy video của mấy người hết rồi, trong video hai người yêu tới thiên hoang địa lão, xem mà tôi đều xót xa rớt nước mắt.”
Lý Tiểu Tiểu đau đầu xoa xoa mi tâm, đâu ra thằng ngốc như này vậy, chỉ số thông minh cũng như vầy mà còn dám bắt cóc à?
“Cái đó không phải thiệt!” Lý Tiểu Tiểu câm nín mà nói: “Đó là bạn trên mạng cắt nối biên tập.”
Lão nhị không phục mà trợn tròn mắt: “Sao lại không phải thiệt? Trong video cô gọi anh ta Phạm Vô Cữu, anh ta gọi cô Lý Tiểu Tiểu, chính là cắt nối biên tập trong video mấy người phát sóng trực tiếp đó, còn có cảnh hôn về sau của mấy người, ánh mắt kia của anh ta vừa thấy liền biết rất thích cô, cô không lừa tôi được đâu, tôi từng yêu đương!”
Một búng máu của Lý Tiểu Tiểu xém chút phun ra đây, đến nổi vỗ ngực liên tiếp, nhưng Phạm Vô Cữu lại liếc nhìn tên bắt cóc lão nhị thêm một cái: “Anh nói rất đúng, tôi đúng thật là rất thích cô ấy.”
Tên bắt cóc lão nhị vui vẻ, chỉ vào Lý Tiểu Tiểu kêu gào: “Thế nào? Tôi hổng nói sai đi, cô còn chống chế!”
Lý Tiểu Tiểu khiếp sợ mà nhìn nhìn Phạm Vô Cữu, ngay cả suy nghĩ đi dỗi lại thằng ngốc lão nhị cũng không có, tất cả tâm tư đều đặt trên câu nói kia của Phạm Vô Cữu.
Anh ấy thế mà cũng thích mình?
Phạm Vô Cữu cúi đầu mỉm cười với Lý Tiểu Tiểu, lại quay đầu nhìn hai tên bắt cóc: “Tuy anh đoán trúng tâm tư của tôi, nhưng mà việc các người bắt cóc Tiểu Tiểu này đây tôi sẽ không dễ dàng tha các người, trước hết để cha mẹ tổ tông các người giáo dục các người cho tốt đã, sau đó lại đi cùng chú cảnh sát mà tỉnh lại cho tốt một chút đi.”
Hai tên bắt cóc dù cho thần kinh thô đi nữa cũng nghe ra chỗ không đúng của lời này, tên bắt cóc lão đại xoay người liền muốn chạy ra ngoài, nhưng cổng garage rộng mở bỗng nhiên giáng xuống, nhốt tất cả mọi người ở bên trong.
Tên bắt cóc lão đại dùng remote nhấn mở cổng mấy lần cũng không có tác dụng, dưới tình thế cấp bách ấy lấy cái cờ lê ở một bên lên muốn động thủ, nhưng lúc này liền thấy Phạm Vô Cữu bấm một cái thủ thế kỳ quái, ngay sau đó trong garage mờ tối trống rỗng xuất hiện mấy thân ảnh, chỉ thấy sắc mặt bọn họ trong xanh lộ trắng, hai chân trôi nổi, vừa nhìn liền biết không phải người sống.
Hai tên bắt cóc nhìn thấy một màn quỷ dị này thì bị dọa cho chân đều mềm, chờ thấy rõ diện mạo những người này thì càng trợn tròn mắt, đây rõ ràng là ba mẹ cùng ông bà nội đã qua đời mấy gã.
Nhìn bộ dáng bị dọa tè ra quần của hai tên bắt cóc, thần sắc Phạm Vô Cữu nhàn nhạt phân phó nói: “Hai vị này là con cháu của các người?”
Đám quỷ đồng loạt gật gật đầu: “Bẩm đại nhân, quả thật là đứa nhỏ hư nhà bọn tôi.”
“Tốt lắm.” Phạm Vô Cữu nhàn nhạt hừ lạnh một tiếng: “Vậy trước hết cho các người giáo dục cho tốt trước đi, khi nào hối cải thì khi đó các người trở về, nếu bọn họ không nhận thức được sai lầm của mình, các người cũng đừng mong xếp hàng đầu thai.”
Mấy con quỷ nghe vậy đều trợn tròn mắt, con cháu hư đốn, lúc lễ tết cũng không nhận được hiến tế gì, cái này làm bọn họ dưới Địa Phủ trôi qua cũng rất khổ, niệm tưởng duy nhất chính là nhanh nhanh chuyển thế, tranh thủ đầu một cái thai tốt. Mắt thấy liền tới phiên bọn họ đầu thai, không nghĩ tới lại bị Bát gia cứng rắn gọi tới nhân gian chỉ vì giáo dục đứa nhỏ, giáo dục không tốt còn không thể đầu thai, mấy con quỷ vừa nghe liền bùng nổ, mặt quỷ vặn vẹo xông về phía hai tên bắt cóc: “Chúng mày rốt cuộc là làm chuyện xấu gì?”
Hai tên bắt cóc đều bị dọa trợn tròn mắt, y như con ruồi không đầu mà chạy loạn chui bậy, khóc tới tè ra quần hô hào nói: “Cứu mạng á! Nháo quỷ! Tui cũng hổng dám nữa!!!”
Nhìn đến một màn buồn cười này, Lý Tiểu Tiểu không nhịn được phì cười một tiếng. Phạm Vô Cữu quay đầu nhìn Lý Tiểu Tiểu lộ ra biểu cảm xin lỗi: “Thật xin lỗi, anh đã tới chậm.”
Lý Tiểu Tiểu lắc lắc đầu, nghĩ đến chuyện vừa nãy Phạm Vô Cữu thừa nhận thích mình, không nhịn được hỏi: “Anh nói thích tôi là thật à?”
Phạm Vô Cữu nhíu nhíu mày: “Anh cho rằng anh biểu hiện rất rõ ràng.”
“Nhưng mà……” Lý Tiểu Tiểu rối rắm cắn môi dưới: “Anh không thể cô phụ Mạnh Bà nha!”
Phạm Vô Cữu cười: “Em liền không nghĩ tới em có thể là Mạnh Bà sao?”
Vẻ mặt Lý Tiểu Tiểu khiếp sợ mà nhìn anh ấy: “Anh là nhớ Mạnh Bà nhớ đến điên rồi đi! Anh không sợ nhận sai người sao?”
Phạm Vô Cữu vươn tay nắm giữ tay Lý Tiểu Tiểu: “Em nhắm mắt lại, quên đi thân phận của anh, chỉ tuần hoàn linh hồn hấp dẫn.”
Lý Tiểu Tiểu theo bản năng muốn rút tay ra, nhưng Phạm Vô Cữu gắt gao mà nắm lấy, trong ánh mắt mang theo khẩn cầu.
Trong lòng Lý Tiểu Tiểu mềm nhũn, nhớ tới tình cảm cùng đau lòng mà mình cố gắng đè nén gần đây, quyết định thuận theo tâm linh của mình, nghe theo đề nghị của Phạm Vô Cữu, cho chính mình một cơ hội.
Lý Tiểu Tiểu chậm rãi nhắm mắt lại nhận lấy cái ôm của Phạm Vô Cữu, thân thể hai người dán lấy nhau, trái tim đập bùm bùm dần dần đạt tới nhất trí.
Lý Tiểu Tiểu cảm thấy suy nghĩ của mình bắt đầu rời xa mình, đầu óc dần dần trở nên trống rỗng, phảng phất như ở trong chỗ sâu của một mảnh hư vô.
Tiếng tim đập “bùm bùm bùm” trong hư vô càng ngày càng rõ ràng, Lý Tiểu Tiểu cảm thấy tiếng tim đập này vô cùng quen thuộc, nhưng nghĩ thì cô lại không nghĩ ra là cái gì.
Sương mù chung quanh càng dày đặc, thanh âm lại càng ngày càng nhỏ, như là muốn rời xa cô vậy. Lý Tiểu Tiểu sốt ruột, tiềm thức nói với cô rằng thanh âm này mười phần quan trọng với cô, cô không thể quên, cô cần phải nhớ ra.
Theo suy nghĩ muốn nhớ lại càng ngày càng mãnh liệt của cô, sương mù rốt cuộc lại phai nhạt đi, trong sương xuất hiện bóng hình một người đàn ông, tiếng tim đập bùm bùm bùm đúng là truyền từ trên người anh ta tới.
Người đàn ông bước đến trước mặt Lý Tiểu Tiểu, nhưng sương mù chặn mặt anh, làm cho Lý Tiểu Tiểu không nhìn thấy khuôn mặt anh.
Người đàn ông duỗi tay ôm Lý Tiểu Tiểu vào lòng, nhiệt độ cơ thể quen thuộc với tiếng tim đập quen thuộc giống như chiếc chìa khóa vậy, mở ra gông xiềng trí nhớ của Lý Tiểu Tiểu.
“Phạm Vô Cữu.”
Cái tên gọi vô số lần nhả ra từ miệng Lý Tiểu Tiểu, cô chảy nước mắt nhìn anh cười: “Hình như trước đó em quên mất anh.”
Sương mù triệt để tiêu tan, khuôn mặt Phạm Vô Cữu xuất hiện rõ ràng trước mặt Lý Tiểu Tiểu. Trên mặt anh mang theo nụ cười ôn nhu, cúi đầu khẽ hôn trán Lý Tiểu Tiểu: “Anh biết một ngày nào đó em sẽ nhớ ra anh. Mạnh Bà anh rốt cuộc tìm được em!”
Thế giới hư vô hóa thành trí nhớ chui vào đầu Lý Tiểu Tiểu, cô mở to mắt, nhìn garage cũ nát quanh người, ngó ngó hai tên cướp bị hồn phách của ba mẹ với ông bà nội dọa cho gào khóc thảm thiết đằng sau, rốt cuộc cuối cùng dừng tầm mắt trên người Phạm Vô Cữu.
“Phạm Vô Cữu anh nói rất đúng, em nhớ ra rồi, em chính là Mạnh Bà.” Lý Tiểu Tiểu duỗi tay một cái, một cái nồi sắt to lớn xuất hiện ở trên tay cô, bên trong là nửa nồi nước canh màu sắc quỷ dị: “Nồi canh Mạnh Bà này cũng sắp sửa hầm xong rồi, Phạm Vô Cữu, có phải chỗ anh còn có bún ốc ông Táo nấu hay không? Thêm vào trong cho em, hồn phách đầu thai nhất định thích ăn!”
Mấy con quỷ đang ẩu đả con cháu đồng loạt ngừng tay, vẻ mặt hoảng sợ mà nhìn Mạnh Bà, giây tiếp theo bọn họ càng thêm mãnh liệt mà bắt đầu đánh “đứa nhỏ”.
Phải về Địa Phủ đầu thai trước khi Mạnh Bà hầm xong canh mới, canh Mạnh Bà vị sầu riêng đã rất ghê tởm rồi, vị bún ốc sẽ muốn mạng quỷ.
Đám bắt cóc không rõ chân tướng bị đánh cho chí chóe gọi bậy, khóc tới nước mắt nước mũi chảy ròng: “Bọn con sai rồi! Bọn con biết sai rồi! Cũng không dám nữa!!!”
Cửa garage bị mở ra, cảnh sát vọt vào, mấy con quỷ bị dương khí của cảnh sát ập tới lập tức biến mất thân ảnh.
Đám bắt cóc nhìn thấy cảnh sát y như là thấy được thân nhân mà xông tới, ấm ức như một đứa trẻ mà gào khóc: “Mau bắt bọn tôi đi đi, bọn tôi cũng không dám làm chuyện xấu nữa.”
Cảnh sát nhìn thấy hai người trẻ tuổi ôm nhau kia, hơi xấu hổ mà hỏi: “Hai vị có thể chờ một lát nữa lại ôm không? Làm phiền về cục cảnh sát làm ghi chép với bọn tôi trước đã đi!”
Lý Tiểu Tiểu ra dấu ok, cùng lên xe cảnh sát với Phạm Vô Cữu.
Nhìn bộ dáng tay nắm tay tương thân tương ái của hai người, tiểu Hồng Nương ẩn hình đắc ý dào dạt mà khoe khoang với Tiến Bảo: “Thế nào, tui đã nói anh hùng cứu mỹ nhân là chất xúc tác cảm tình xài được nhất từ xưa tới nay mà, phương diện yêu đương tui chuyên nghiệp nhất!”
Tiến Bảo nhìn đám truyền thông nghe tin mà đến với quần chúng ăn dưa lấy di động ra quay chụp chung quanh kia đau đầu ôm kín đầu, xem ra công ty giải trí Tiên Phàm lại phải lên hot search.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.