Công Ty Giải Trí Tiên Phàm

Chương 112:




Lý Hiểu Nhã với Vương Á Lâm đã bị quỷ bóp chặt cổ xách lên nửa ngày, mắt thấy liền phải ngất đi, cổ tay Phạm Vô Cữu lắc xích sắt lên trùng trùng vung lên, cả đám quỷ vây quanh ba cô gái lập tức bị một cỗ cự lực quăng ra ngoài, bảy chồng tám nằm té ngửa trên đất.
Nữ quỷ già không rõ chân tướng mà đứng dậy từ trên đất, còn tưởng rằng là Lý Tiểu Tiểu giở trò quỷ, nên duỗi móng tay thật dài ra vồ về phía Lý Tiểu Tiểu, Lý Tiểu Tiểu cười lạnh giơ cái nồi tàn tạ lên nặng nề mà quất bà ta ra ngoài: “Ngoại viện của tao cũng đến đây rồi, mi còn dám đắc sắt, bốn người bọn tao có thể quần ẩu cả đám chúng mi.”
Phạm Vô Cữu mang theo xích sắt đi đến bên người Lý Tiểu Tiểu, ánh mắt lướt qua trên tóc tai hỗn độn của cô, các đốt ngón tay cầm xích sắt hơi hơi trắng đi: “Cô chủ nhỏ cô bị thương?”
“Không có!” Lý Tiểu Tiểu vén lại tóc tai hỗn độn, đúng lý hợp tình mà cáo trạng: “Chúng nó bắt nạt người ta, mấy chục con quỷ đánh ba người bọn tôi.”
Ánh mắt Phạm Vô Cữu dời khỏi trên người Lý Tiểu Tiểu, lại dừng ở cô nàng to mồm thở hổn hển ngồi dưới đất, có chút không hiểu mà hỏi: “Sao các cô lại rớt vào ổ quỷ vậy.”
Lý Hiểu Nhã hối hận chảy nước mắt: “Nửa đêm tôi dậy gọi Á Lâm đi WC với tôi, không nghĩ tới lại gặp quỷ. Nếu biết trong cái thôn này không yên ổn, tôi nói gì cũng sẽ không đi tiểu đêm.”
Lý Tiểu Tiểu xòe tay, vô tội mà nói: “Sau khi tôi tỉnh thì phát hiện hai cô nàng này không ở trên giường nên liền nhanh chóng đi ra tìm, không nghĩ tới cũng gặp quỷ.”
Phạm Vô Cữu có chút bất đắc dĩ mà nhìn cô: “Hơn nửa đêm mà mất tích ở thôn hoang vắng như này thì hơn phân nửa là có liên quan đến quỷ, cô cũng quá lớn gan, dám một mình chạy ra, gặp phải loại chuyện này cô không phải là nên gọi tôi đi cùng với cô sao?”
“Lúc đó đầu óc nóng lên quên mất chuyện này, chờ gặp quỷ rồi thì lại không kịp về gọi anh. Vốn cho rằng nếu chỉ là mấy con quỷ thì tôi cố gắng chút cũng có thể thu thập, nhưng không nghĩ tới là một đám quỷ, kết quả liền bị chúng nó vây ở đây, còn tốt là anh đã đến rồi!” Lý Tiểu Tiểu dùng ánh mắt vô cùng sùng bái nhìn Phạm Vô Cữu: “Anh không biết vừa nãy tôi vừa nghe thấy tiếng vang xích sắt của anh thì trong lòng liền kiên định. Lại vừa quay đầu liền nhìn thấy anh đi về phía tôi, liền cảm thấy anh như là anh hùng đi ra từ trong phim vậy, là cái loại tự mang hào quang kia, đặc biệt vĩ ngạn.”
Phạm Vô Cữu bị biểu cảm khoa trương của Lý Tiểu Tiểu làm cho tức cười: “Không nghĩ tới cô chủ nhỏ khích lệ còn rất độc đáo, vậy tôi có được thưởng cái gì không đây?”
“Có!” Lý Tiểu Tiểu rộng rãi vỗ vỗ bờ vai anh ấy: “Chờ đóng phim xong về công ty, tui chia một phần tiểu táo* ông Táo vụng trộm mở cho tui cho anh, đều là món ngon.”
*: một nghĩa khác của từ tiểu táo này mình đã từng giải thích rồi nhể? Còn từ tiểu táo ở chỗ này ý là nói ông Táo mở bếp nấu riêng cho chị đó.
“Thì ra còn có tiểu táo.” Phạm Vô Cữu gật gật đầu: “Vậy tôi liền không khách khí.”
Hai người chuyện trò rất vui vẻ, đám quỷ té trên đất rồi bò dậy kia thì đầy mặt ngu ngơ, tuy một xích sắt cách không vừa nãy kia quất bay bọn họ, nhưng mà ai cũng không hiểu được là sao lại như thế, nhìn thoáng qua nhau rồi lại vây bốn người lại.
Lý Hiểu Nhã với Vương Á Lâm lại lần nữa run rẩy ôm lấy nhau, người khác gặp quỷ đều gặp một con, các cô gặp quỷ là gặp một đám, mấu chốt là cái đám này còn quấn quýt lấy các cô không dứt, quả thực quá dọa người.
Lý Tiểu Tiểu vội vàng an ủi nói: “Không sao không sao, Phạm Vô Cữu đến đây liền khỏi cần lo, mấy con quỷ đó đều giao cho ảnh xử lý là xong.”
“Bắt chúng nó lại, trước hừng đông phải thành thân để tân nương có quỷ con!”
Vừa nghe đến sinh quỷ con, đàn quỷ này liền bu lại đây y như tiêm máu gà vậy, liếc mắt nhìn qua một cái trông còn đáng sợ hơn cả cảnh tượng bị Zombie bu quanh.
Chân mày Phạm Vô Cữu cau lại, quay đầu nhìn về phía Lý Tiểu Tiểu: “Quỷ con gì?”
“Không biết.” Lý Tiểu Tiểu nhún vai: “Lúc tôi đi WC nữ quỷ già này cứ gọi tôi là vợ Lâm lão tam, đưa tôi lên kiệu hoa rồi liền nâng lại đây.” Cô nhìn xuống chung quanh, tìm được Lâm lão tam còn bị vây trong trạng thái chết ngất ở trên một chỗ đất trống: “Tên kia chính là đứa được gọi là tân lang, vừa nãy bò ra từ trong giếng, tôi nhất thời mạnh tay đập gã ta thành như vậy. Cái kia…….”
Lý Tiểu Tiểu hỏi dò: “Đập thành như vậy không sao chứ?”
Phạm Vô Cữu nhìn bộ dáng chột dạ của Lý Tiểu Tiểu mà khóe môi nhẹ nhàng giương lên: “Không sao, còn chưa có hồn phi phách tán.”
Trong lúc nói chuyện, đám quỷ kia đã giương nanh múa vuốt tấn công tới đây, xích sắt của Phạm Vô Cữu giật một cái, mấy chục con quỷ cảm thấy hồn thể trên người mình mềm nhũn, tiếp đó sức lực cả người không còn, một con tiếp một con bay ra ngoài, rậm rạp bò đầy đất.
Hiện trường yên tĩnh một mảnh, đám quỷ đều lộ ra thần sắc hoảng sợ, cả đám quỳ rạp trên đất run rẩy đến cả đầu cũng hổng dám ngẩng lên, Lý Hiểu Nhã với Vương Á Lâm thì lại là nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, hình ảnh này còn kích thích hơn cả Lý Tiểu Tiểu lấy nồi đập quỷ trước đó đó!
Xem bộ dáng ngốc nghếch của hai cô gái, Lý Tiểu Tiểu cười với hai người: “Tôi đã nói Phạm Vô Cữu đến đây thì việc này liền giải quyết mà, các cô không cần sợ, chút để Phạm Vô Cữu tiễn bước hết chúng nó đi.”
Đầu óc Vương Á Lâm đều sắp thành hồ dán rồi, theo bản năng hỏi: “Đưa đi đâu vậy?”
Lý Tiểu Tiểu cười: “Đương nhiên là Âm Tào Địa Phủ nha.”
Nghe thấy bốn chữ “Âm Tào Địa Phủ”, quỷ nằm bò trên đất càng run lợi hại hơn, vừa thấy liền biết sinh tiền mấy người này đều chưa trải qua chuyện gì tốt.
Phạm Vô Cữu nhìn chung quanh một vòng, xích sắt trong tay vung lên kéo một phát liền kéo nữ quỷ già sắp tự chôn chính mình lại đây.
Chân của nữ quỷ già đều bị dọa cho trong suốt, quỳ trên đất dập đầu: “Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng, thật ra bọn tôi cũng là bị ép bất đắc dĩ a!”
Thần sắc Phạm Vô Cữu nhàn nhạt mà quét mắt liếc bà ta một cái, trong giọng nói không nghe ra cảm xúc gì: “Quỷ con là chuyện gì xảy ra?”
Trên mặt nữ quỷ già hiện lên một tia biểu sợ hãi lại thống hận, răng trong miệng mài rung ken két: “Chỗ bọn tôi có một con lệ quỷ, lúc bọn tôi còn sống chịu cô ta giày vò, mỗi ngày nháo quỷ, không phải người này chết thì là người kia ngộ hại, lòng người hoảng sợ. Có người gánh không được, trong nhà cái gì cũng không mang mà bỏ chạy, mấy người bọn tôi là muốn chạy cũng không chạy được. Cả thôn tựa như một cái mê trận vậy, sinh sôi mà nhốt bọn tôi ở đây.”
Nữ quỷ già nâng mắt lên nhìn nhìn Phạm Vô Cữu, lại nhanh chóng cúi đầu tiếp tục nói: “Thôn này của bọn vốn đã hẻo lánh, phụ cận đều không có thôn xóm gì, người chạy đi lại tuyên dương tứ phía chỗ bọn tôi là thôn quỷ, người của mười dặm tám thôn phụ cận đều biết chỗ bọn tôi đây là thôn quỷ có đi không có về. Bọn họ dù cho có đi đường vòng tới mấy chục cây số, cũng không muốn đi qua thôn bọn tôi.”
Nữ quỷ già nghẹn ngào một chút, tiếp tục nói: “Mấy người bọn tôi đây không rời thôn được, người bên ngoài cũng không đến, con lệ quỷ kia liền càng thêm bừa bãi, đôi khi thậm chí ngay cả ban ngày cũng dám ra đây. Trẻ con trong thôn bị cô ta bóp chết một đứa lại một đứa, sau khi chết hồn phách cũng không biết tung tích, nghe nói là đều bị con lệ quỷ kia ăn rồi. Cô ta ăn đứa nhỏ rồi còn không thỏa mãn, mỗi ngày một người giết hết luôn bọn tôi, cả thôn thật trở thành thôn quỷ danh xứng với thực.”
Lý Tiểu Tiểu nghe thế không nhịn được mà xen mồm hỏi: “Mấy bà chết rồi không đi đầu thai sao?”
Nữ quỷ già lắc lắc đầu: “Oán khí của lệ quỷ gắt gao khóa bọn tôi trong này, lúc bọn tôi còn sống không ra được, chết rồi cũng không rời khỏi chỗ này được. Lệ quỷ ăn tất cả trẻ con còn không thỏa mãn, bắt bọn tôi tiếp tục tạo hồn phách trẻ con cho cô ta ăn, cách mỗi hai tháng sẽ lấy một đứa trẻ. Nhưng bọn tôi đi đâu mà lấy cho cô ta nha, về sau chú Vương của thôn bọn tôi ra một chủ ý, để cho nam quỷ nữ quỷ trẻ tuổi sinh quỷ con. Ngay từ đầu phương pháp này còn hiệu quả, nhưng cũng không được mấy năm, nữ quỷ của thôn bọn tôi không còn sinh quỷ con được nữa, vì thế lệ quỷ giận dữ, mỗi ngày tra tấn bọn tôi, không ít thôn dân đều bị cô ta đánh cho hồn phi phách tán.”
“Nhoáng cái đã trôi qua thật nhiều năm, người biết thôn bọn tôi là thôn quỷ càng ngày càng ít, rất nhiều người trẻ tuổi cảm thấy hứng thú với thôn bọn tôi, có người đến thám hiểm, cũng có người tới du lịch, lúc đến ban ngày bọn tôi không ra được, buổi tối lúc bọn tôi đi ra thì bọn họ lại rời đi, thẳng đến có một lần, mấy người trẻ tuổi cắm trại gì đó vào thôn bọn tôi, bọn họ dựng mấy cái gì mà lều trại trên sân phơi lúa giữa thôn, buổi tối bọn tôi liền mang mấy cô gái đi tiểu đêm đi.”
Lý Tiểu Tiểu nghe thế thì sắc mặt vô cùng khó coi: “Sau đó thì sao?”
Nữ quỷ già hơi mấp máy môi, chột dạ mà nói: “Bọn tôi để thằng cả Lý gia thành thân với cô ta rồi đuổi thi thể về lại trong lều, chỉ giữ hồn phách cô ta lại. Cô ta thì lại thật rất tiền đồ, không được hai ngày liền có quỷ con, chờ sau khi quỷ con được sinh rồi bọn tôi đưa cho lệ quỷ, tốt xấu là trải qua một đoạn ngày tháng yên tĩnh. Nhưng không nghĩ tới cũng chỉ có chừng một hai năm cô ta cũng không sinh được, bọn tôi chỉ có thể tiếp tục chờ cô gái khác đến trong thôn qua đêm.”
Lý Tiểu Tiểu ném cái nồi tàn tạ trong tay xuống, cười lạnh một tiếng: “Vậy nói một chút đi, nhiều năm xuống như vậy mấy bà tổng cộng hại bao nhiêu cô gái rồi?”
Nữ quỷ già nao núng mà liếc mắt nhìn Lý Tiểu Tiểu một cái, giọng nói thấp không thể nghe thấy: “Cũng chỉ năm sáu đứa đi.”
“Tám!” Một giọng nói khan khan vang lên, Lý Tiểu Tiểu theo tiếng quay đầu nhìn qua, chỉ thấy một nữ quỷ bay từ bên ngoài vào trong ánh mắt tràn ngập oán hận: “Tôi chính là cô gái đầu tiên bị đám chúng nó hại chết, bọn chúng giết bọn tôi xong rồi nhốt hồn phách của bọn tôi ở trong thôn, bọn chúng ép tôi sinh một đứa lại một đứa quỷ con, thẳng đến khi tôi không thể sinh được nữa, bọn chúng lại hại cô gái thứ hai cắm trại ở trong này, mãi cho tới hôm nay bọn chúng đã hại chết 8 người.”
Nữ quỷ già thấy thế thì cố gắng giảo biện: “Đều là lệ quỷ ép, bọn tôi cũng không có cách nào.”
Lý Tiểu Tiểu tò mò: “Nói lệ quỷ nửa ngày, lệ quỷ ở đâu vậy?”
Phạm Vô Cữu quay đầu nhìn về phía trên núi, Lý Tiểu Tiểu quay đầu theo, lúc này mới phát hiện trên núi chả biết lúc nào đã có một nữ quỷ tóc dài váy đỏ đứng đó, tuy khoảng cách rất xa, nhưng không biết vì sao vẫn nhìn thấy khuôn mặt cô ấy rõ ràng mười phần như cũ.
Nữ quỷ váy đỏ đi về trước một bước, giây tiếp theo liền xuất hiện trong vườn rau, Lý Tiểu Tiểu nhìn bộ dáng tuấn tú của cô ấy, theo bản năng hỏi: “Cô cũng là cô gái bị bọn họ hại chết sao?”
“Không phải.” Nữ quỷ váy đỏ lộ ra nụ cười nhàn nhạt: “Tôi là lệ quỷ trong miệng bọn họ.”
Lý Tiểu Tiểu chấn kinh rồi, dù là từ ngoại hình hay là khí chất, nữ quỷ đồ đỏ trông đều thuần lương đáng yêu, cô gái như vậy sao có thể là lệ quỷ chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.