Công Tử Đừng Chạy Thật Sự Không Phải Hắc Điếm Mà!

Chương 49: Nằm Mơ Nhanh Hơn





Trên đường đến thành Vọng Nguyệt, Đào Dương đánh xe, đồng thời tận tình khuyên bảo: "Sư muội, chúng ta tới làm chính sự, quần áo trang sức mua lúc nào cũng được mà.”Ngụy Liễu cẩn thận quan sát cây trâm vàng trên tay.“Muội cũng đâu làm chậm trễ chính sự.

Huynh không hiểu đâu.
Quần áo trang sức này bất luận là cách làm hay hình thức đều khác với những nơi khác, bỏ qua lần này muội sẽ không mua được ở đâu nữa.”Đào Dương thở dài.“Sư huynh, chúng ta đã tìm được Nhạc thiếu trang chủ và Trương quản gia rồi, trước mắt chỉ cần truyền tin về thôi." Ngụy Liễu chuyển chủ đề, " Huynh cũng cảm thấy khách điếm Bát Phương rất thần bí đúng không? Muội đoán, huynh nhất định sẽ đem chuyện này báo cho trang chủ.”Đào Dương: "Chuyện này có liên quan gì đến việc muội mua đồ à?"Quần áo và trang sức của chưởng quầy đều khác với những nơi khác, có lẽ chúng ta có thể tìm được manh mối từ những thứ này.

Nếu có thể tìm được xuất xứ của chúng, có lẽ có thể tra ra sau lưng khách điếm ẩn giấu bí mật gì."Ngụy Liễu lộ ra vẻ tức giận vì không được tín nhiệm.“Có phải huynh chưa từng nghĩ tới manh mối này, chỉ nghĩ muội đang làm loạn có phải không?Đào Dương: "...”Không thể không nói, điều này cũng rất có đạo lý.Hắn vì ngại mặt mũi của sư huynh, chỉ ho nhẹ một tiếng, nói: "Khách điếm này quả thật rất kỳ lạ, vẫn phải cẩn thận là trên hết.”Ngụy Liễu khó chịu "hừ" một tiếng, dựa lưng vào tấm bảng xe, cảm xúc không vui biến mất khỏi đáy mắt, lại trầm ngâm thưởng thức trâm cài."Sư huynh, huynh nói xem hai vị tiền bối Lữ Tào cũng vì bọn họ mà đến phải không?"Đào Dương nghe vậy, trong lòng đột nhiên trầm xuống, mày nhíu lại.“Cũng khó mà nói.”Trực giác nhạy bén nói cho hắn biết, chuyện này tựa hồ không đơn giản như trong tưởng tượng.Sau bữa trưa, khách điếm lai trở lên yên tĩnh.Ánh mặt trời tùy ý thu liễm, ôn nhu chiếu xuống đình viện.Lúc không có khách mới, chuyện Lục Kiến Vi thích làm nhất chính là đặt một cái ghế đẩu, trưng bày bàn trà trong viện, sau đó ngồi dưới hương trà nồng đậm, khẽ nheo mắt nhìn lên bầu trời.“Tiểu Khách, cậu có cảm thấy khách điếm thiếu cái gì không?”“Thiếu gì?”“Bất kể là trong sân hay ngoài sân, đều là một mảnh trụi lủi, không đẹp mắt gì cả”Tiểu Khách: "Có thể ở là được rồi.”Lục Kiến Vi xưa nay luôn theo đuổi chất lượng cuộc sống, hiện tại vừa có tiền vừa có thời gian, còn có sức lao động miễn phí, không làm thì quá là phí.Cô gọi Trương Bá tới.“Tôi muốn trồng chút hoa cỏ trong ngoài khách điếm, việc này giao cho ông làm.”Trương Bá trả lời: "Chưởng quầy, tôi không biết chăm sóc hoa cỏ, sợ là trồng không tốt, vẫn nên tìm thợ thông thạo việc này về làm thì hơn.”Mười dặm quanh đây cỏ cây thưa thớt, không thích hợp trồng hoa cỏ, chắc là phải làm cho chưởng quầy thất vọng rồi.“Nếu hoa cỏ không dễ trồng, trồng chút rau cũng được, xanh mơn mởn, chỉ cần nhìn vài cái thôi cũng cảm thấy vui rồi.”Trương Bá cung kính đồng ý.“Ngày mai tôi đến thôn Lâm Nguyệt hỏi xem, nếu có ai am hiểu trồng rau trồng hoa, sẽ mời họ tới đây.”“Được.”Lục Kiến Vi nhắm mắt dưỡng thần, công pháp Vô Danh không ngừng vận chuyển trong cơ thể cô.

Toàn thân trên dưới giống như bị dòng nước ấm bao bọc, di chứng không ngủ do phải làm việc vất vả mấy hôm nay đều tiêu tan hết.Khoảng thời gian này không ngủ không nghỉ, tâm pháp của cô đã đạt được tiến bộ vượt bậc, nhưng cách cấp bốn vẫn còn rất xa.Mười vạn cũng không phải là con số nhỏ."Tiểu Khách, thật sự không có linh dược gì có thể nâng cao nội lực lên một mức đáng kể sao?"“Không có." Tiểu Khách lạnh lùng nói.Lục Kiến Vi nhớ tới mấy tình tiết trong phim truyền hình.“Không có linh dược, vậy kỹ năng tương tự như Hấp Tinh Đại Pháp thì sao? Đối phó với giang hồ khách làm việc ác, chỉ phạt tiền thì sao đủ? Phải làm cho bọn họ mất đi nội lực, không còn sức chiến đấu nữa mới có thể một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.”Nếu cô có thể hấp thụ một lúc 60 năm công lực, nói không chừng trong nháy mắt có thể trở thành đệ nhất cao thủ.Tiểu Khách: "...!Nằm mơ nhanh hơn.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.