Công Chúa Thiên Giới

Chương 2:




Phần 02.
- --------------------------------------
Hơn nữa, thần thú bảo hộ Huyễn Minh Thảo cũng không phải ăn chay. Chỉ cần thân thể ngươi còn có thể tra tấn được, nó chắc chắn sẽ tra tấn ngươi đến chết, càng chưa nói đến việc ngươi còn không có thần lực.
Sắc mặt của Tê Ngô và Thiên Hậu thay đổi. Thương Khê không hiểu chuyện gì, nhìn nam nhân trước mặt tràn đầy ngưỡng mộ.
“Thúc thúc yêu tỷ tỷ như vậy, chắc chắn sẽ dễ dàng lấy được Huyễn Minh Thảo. Như vậy thì chất nữ chờ ngày thúc thúc đại thắng trở về. Lúc đấy ta sẽ dâng nửa thần cách của mình cho tỷ tỷ.” Ta nói rất chân thành, Thiên Hậu cũng cực kỳ cảm động, còn có thêm chút áy náy nhìn ta.
Đi đi, cả thiên địa này chỉ có duy nhất một cây Huyễn Minh Thảo, nhưng đã bị ta hái đi rồi. Ban đầu ta còn lo lắng lúc Tê Ngô lịch kiếp trở về, có thể sẽ bị thương, nên mới chuẩn bị cho hắn.
Khi ta đi hái Huyễn Minh Thảo, vảy cũng bị mất đi một tầng. Nhưng may mắn là thần thú bảo hộ kia vô cùng ngoan ngoãn. Lúc thấy bản thể của ta, nó liền muốn đến gần ta hơn.
Nghĩ cũng thấy lạ, chẳng lẽ đây là sự áp chế của huyết mạch?
Nếu ta không phải là nữ nhi của Thiên Đế và Thiên Hậu, thì sao thần thú hoang dã hung tàn như vậy lại có thể thần phục ta? Ta có chút tò mò về thân phận thực sự của mình.
Ti Mệnh cúi đầu uống rượu, lén nhìn ta.
Chắc Ti Mệnh đã biết cây cỏ đuôi chó trong điện của ta chính là Huyễn Minh Thảo.
Sắc mặt của Tê Ngô giờ đã biến thành một bảng màu, trông cực kỳ vui mắt.
Tiệc sinh thần này coi như cũng khiến chúng tiên vui vẻ, ngoại trừ Tê Ngô. Nửa sau buổi tiệc, hắn chỉ cúi đầu uống rượu giải sầu.
Hắn sầu là vì đang nghĩ cách đi tới nơi tận cùng thiên địa để tìm Huyễn Minh Thảo. Còn ta thì đang nghĩ cách để lấy lại Hộ Tâm Giáp trước khi hắn xuất phát.
Trên đó còn có hơi thở căn nguyên của ta, nên có thể thần thú kia sẽ nhận nhầm hắn thành người một nhà mất.
Thương Khê dựa vào lòng Thiên Hậu, nước mắt rưng rưng, khóc lóc kể lể biết bao sự tủi thân mà nàng ta phải chịu ở nhân gian, khiến cho Thiên Hậu hết sức đau lòng cho nữ nhi mới nhận này.
Ba ngày sau của sinh thần, khi Ti Mệnh tới tìm ta, cũng là lúc ta đang thu dọn đồ đạc. Thương Khê còn mang theo tiên hầu, nhanh như chớp đứng chắn trước cửa.
“Muội muội, thật xin lỗi. Ta rời xa mẫu hậu đã lâu, nên giờ ta muốn báo hiếu với người, mà hiện tại chỉ có Triều Dương cung của muội là gần mẫu hậu nhất, cho nên ta…”
Lời nàng ta nói nghe có vẻ cực kỳ áy náy, nhưng sự đắc ý trên mặt lại chẳng thèm che giấu. Tròng mắt láo liên liếc nhìn đồ vật trong phòng một lượt.
“Không cần tỷ tỷ nói, muội cũng đã nghĩ đến việc này. Mẫu hậu xa ngươi ngần ấy năm, ngươi vừa trở về thì cũng nên bù đắp cho ngươi. Đồ vật nơi này của ta chắc cũng chẳng vừa mắt tỷ, hơn nữa mẫu hậu cũng sẽ cho tỷ nhiều đồ tốt hơn. Đợi ta thu dọn xong, tỷ có thể vào ở luôn.”
Nói đùa, nơi này của ta, vật nhỏ như chén trà cũng là pháp khí, ngay cả thứ đang chiếu sáng trên đỉnh đầu kia cũng là dạ minh châu của Đông Hải.
Ở bên kia, Ti Mệnh dựa vào cây cổ thụ, nhìn ta giống như Tỳ Hưu đang thu thập đồ đạc.
Sắc mặt Thương Khê tái xanh.
Lúc ta rời đi, ta và Ti Mệnh mỗi người mang một nửa đồ đạc trong cung.
Thấy ta không có chỗ để đi, Ti Mệnh hảo tâm đưa ta về chỗ ở của hắn, tốt bụng cưu mang ta một thời gian.
“Ngươi thật sự muốn nhường chỗ kia cho nàng ta?” Ti Mệnh không tin tưởng lên tiếng.
“Không cam lòng thì ta cũng phải nhường, huống hồ… nàng ta mới là nữ nhi thân sinh của Thiên Hậu.” Nói những lời này, lòng ta cũng hết sức hụt hẫng.
Từ nhỏ Thiên Hậu đã vô cùng nghiêm khắc với ta, yêu cầu đối với ta cũng cực kỳ cao. Bà ta sủng ái ta là thật, nhưng sự sủng ái này chỉ dừng lại ở việc bồi dưỡng ta trở thành người kế nhiệm.
Mà Thiên Đế từ trước tới nay đều xem Thiên Hậu là tất cả, bởi vì ông ta là thê nô.
“Hộ Tâm Giáp kia của ta…”
Ti Mệnh gõ quạt: “Ta đã bảo ngươi rồi, đừng bao giờ đem Hộ Tâm Giáp cho người ngoài, ngươi lại cứ không nghe, giờ đã thấy hậu quả chưa?”
Ti Mệnh dừng một chút: “Hộ Tâm Giáp che chở Tê Ngô, giúp hắn thành công độ kiếp phi thăng. Tạm thời hắn còn chưa biết đó là nghịch lân của ngươi, chỉ coi đó là bảo vật tầm thường. Làm thế nào để lấy về…”
Ta cắn chặt răng: “Bất cứ giá nào ta cũng phải lấy về! Nếu hắn đã có hôn thê rồi, thì lấy nghịch lân của ta làm quái gì nữa?”
“Nếu hắn biết là nghịch lân của ngươi, chắc chắn hắn sẽ giữ lại. Đại công chúa tân nhiệm sau khi kế thừa thần cách của ngươi sẽ phải chịu lôi kiếp. Chỉ cần có nghịch lân của ngươi, thì nàng ta còn gì phải lo lắng nữa?”
Nghịch lân của ta phải cho vị hôn thê của hắn ta dùng một lần nữa ư?! Việc này chắc chắn ta làm không được.
Thương Khê nhu nhược, không có việc gì cũng khóc sướt mướt. Ta thấy nàng ta không giống rồng tí nào, cả người giống như được làm bằng nước thì đúng hơn.
Hay là… nàng ta là con gái của vị Long Vương nào đấy tư sinh mà ra?
Từ Ti Mệnh, ta thấy được thân phận của Thương Khê ở nhân gian, nhìn qua cũng không tồi. Nàng ta là tiểu thư thế gia, nhưng mà nàng ta ở nhà của tỷ tỷ mình, lại gian díu với tỷ phu, sau đó chia rẽ bọn họ xong thì rời đi.
Cuối cùng nàng ta lại trở thành phi tần…
Ta giống như bị hóc xương cá, một lời khó nói hết, trăn trối nhìn Ti Mệnh: “Số mệnh này là do ngươi viết à?”
Ti Mệnh ngại ngùng xoa tay: “Kịch bản có phải rất cháy không? Cốt truyện cẩu huyết thăng hoa? Ta căn cứ theo bản tính của nàng ta mà viết ra đấy.’’
Rất xuất sắc, rất tuyệt vời. Ngoại trừ lão Hoàng Đế sống không được bao lâu thì chít kia, có thể nói vận mệnh của Thương Khê là một bước lên trời. Vô cùng rực rỡ, nhưng cũng rất liều mạng.
Nhìn không ra, đằng sau bộ dáng bạch liên hoa kia, lại là một người tâm cơ như vậy.
Ta rơi vào trầm tư.
Đối với rồng mà nói, không có chỗ ở không phải là vấn đề. Ta chỉ cần tùy ý chọn một sơn động toàn xương khô, rồi đem hết bảo vật trân quý đổ lăn lóc vào đó là được.
Ta hài lòng quét đuôi rồng, đem bảo vật đẩy sang một bên. Cỏ đuôi chó kia, cũng chính là Huyễn Minh Thảo mà người người nhà nhà đang cần, thì đang thoi thóp vì đổi môi trường sống. Phiến lá khô khốc cuốn lại, ta hái phiến lá khô khốc kia rồi vứt đi, nhìn tổng quan thì cũng tạm ổn.
Ta suy nghĩ, phải đem nghịch lân trở về mới yên tâm được.
Ta chọn một ngày lành, đem Huyễn Minh Thảo héo queo trở lại thiên giới.
Nhiều ngày chưa về, một ít người bạn cũ ngạc nhiên nhìn ta.
“Đại… Nhị công chúa đã trở lại rồi à?”
Ta gật đầu, cũng chỉ mới hơn một tháng không gặp, sao mọi người nhìn ta kích động với tò mò vậy?
Từ trong đám người, Ti Mệnh bước ra, kéo lấy tay ta: “Ngươi trở về làm gì? Cứu Tê Ngô à?”
“Cứu hắn? Hắn bị sao vậy?” Ta vô cùng khó hiểu.
Ti Mệnh nhẹ nhàng thở ra, kéo ta đi chỗ khác, rồi lải nhải nói: “Ta còn tưởng ngươi biết tin, đầu óc có vấn đề liền chạy lon ton về cứu tỷ phu chứ? Không phải thì tốt, nhanh chạy đi!”
“Muội muội!” Một tiếng kêu mềm mại vang lên từ phía sau.
Sắc mặt Ti Mệnh cứng đờ, lẩm bẩm nói: “Đúng là xui xẻo!”
“Muội muội tới cứu Tê Ngô đúng không? Tỷ tỷ biết mà. Tê Ngô đối tốt với ngươi như vậy, ngươi cũng không phải là người vong ân phụ nghĩa mà.”
Ta còn chưa nói câu nào đã bị Thương Khê lôi lôi kéo kéo, nàng ta khóc sướt mướt, lải nhải như thể đang cảm ơn việc ta chắc chắn sẽ cứu mạng Tê Ngô.
Nhưng mà…
“Xin lỗi... Tê Ngô có ơn gì với ta?” Ta nghĩ đi nghĩ lại cũng không biết Tê Ngô có ơn gì với ta hết luôn á.
Chẳng lẽ là cái chuyện lúc ta lấy dạ minh châu của Đông Hải Long Vương, người ta tìm tới cửa, thì hắn khuyên ta nhanh nhanh chạy ra nhận lỗi?
Hay là lúc ta dâng cho hắn bình rượu quý của Cửu Nguyên tiên quân, quay đầu lại thì hắn lại bán đứng ta?
Nghĩ kiểu gì cũng chưa thấy có ơn góc nào luôn, ngược lại là hắn ăn của ta không biết bao nhiêu thứ tốt ha?
Thương Khê nghẹn họng: “Nể tình trước đây muội cũng đã từng ái mộ tỷ phu của muội, cầu xin muội hãy cứu hắn.”
‘Ái mộ tỷ phu’, nàng ta vừa nói xong, chúng tiên vây quanh đã bắt đầu nhìn ta bằng ánh mắt phán xét.
Ti Mệnh đứng ở phía sau, trợn tròn mắt.
Ta có chút đau đầu, chuyện như thế nào còn chưa biết, thì đã bị lôi lôi kéo kéo, rồi còn bị úp cho cái nồi để đội?
“Tỷ tỷ không nên nói bậy, đối với ta mà nói, tình cảm với Tê Ngô thúc thúc chỉ là tình cảm của tiểu bối dành cho trưởng bối. Huống hồ… Tỷ tỷ nói như vậy là đang làm bẩn tấm chân tình thúc thúc dành cho ngươi. Nếu như hắn biết sẽ rất đau lòng đó.”
Ánh mắt chúng tiên lại chuyển tới trên người Thương Khê.
Mặt nàng ta trắng ra, bàng hoàng vì đã nói sai.
Dù sao thì đi bây giờ ta cũng không chạy trốn được, ta chỉ có thể hỏi Ti Mệnh xem chuyện gì đang xảy ra. Nếu như hỏi Thương Khê, biết đâu nàng ta lại bảo ta đi vớt linh hồn của Tê Ngô cũng không chừng.
Ti Mệnh sượng trân nhìn Thương Khê đang chờ mong: “Cũng không có việc gì ‘lớn’, chỉ là Tê Ngô tiên quân trên đường đi lấy Huyễn Minh Thảo bị hàn băng ngàn năm thương tổn thần hồn, nên hiện tại đã hôn mê bất tỉnh. Bản thể của ngươi là Cửu Trảo Kim Long, vừa hay lại thuộc hỏa. Chỉ cần rút đi nửa số máu trong người người rồi độ cho hắn, cùng lắm thì ngươi suy yếu mấy vạn năm, dưỡng không được thì thôi. Dù sao mà nói thì mạng ngươi cũng không trân quý bằng Tê Ngô tiên quân.”
Nửa câu sau Ti Mệnh nói hết sức châm chọc và trào phúng, khiến cho mặt Thương Khê lúc xanh lúc đỏ.
Hôn mê bất tỉnh à? Cơ hội tốt nha.
Ta giả vờ khó xử, nắm lấy tay Thương Khê: “Tỷ tỷ, Tê Ngô thúc thúc có thể vì ngươi mà làm tới mức như này, ta rất cảm động. Ta cũng muốn đem nửa số máu cho thúc thúc. Chỉ là…”
Thương Khê gấp gáp hỏi: “Chỉ là cái gì?”
“Chỉ là, nếu ta độ cho Tê Ngô nửa số máu, thần phách của ta phải chờ thêm vạn năm. Chờ khi ta dưỡng tốt thì mới có thể đưa cho tỷ tỷ.”
Muốn ta cứu Tê Ngô? Vậy ngươi ngoan ngoãn quay về nhân gian thêm vài vạn năm, sau đó đầu thai thêm vài đời thì mới thành tiên được. Mấy vạn năm này cũng khó đảm bảo được Tê Ngô có thay lòng hay không. Mà ta sớm chiều đều ở chung với Tê Ngô trên thiên giới, lỡ hắn thay lòng thì sao? Tuy rằng ta rất khinh thường.
Vừa muốn thần cách của ta, lại muốn rút đi nửa số máu của ta, trừ khi ta không muốn sống nữa.
Hơn nữa, nếu muốn ta đưa thần cách cho nàng ta, Tê Ngô lại đang hôn mê thì ai sẽ lấy Huyễn Minh Thảo cho nàng ta?
Hai lựa chọn ta đưa ra, dù có kết quả như nào, đều là do nàng ta quyết định.
Ti Mệnh cười tới mất nhân tính, hắn và chúng tiên đều đang nhìn xem Thương Khê sẽ chọn như thế nào.
Thương Khê run rẩy, gian nan lựa chọn.
Thực ra còn có một cách khác, đó là dùng Huyễn Minh Thảo để ổn định thần hồn Tê Ngô, ít nhất cũng có thể đánh thức hắn.
“Muội muội, ngươi vào thăm Tê Ngô trước đi, hắn…” Thương Khê khôn ngoan không lựa chọn ngay. Nàng ta còn mong chờ sau khi ta thấy Tê Ngô, sẽ nể tình nghĩa trước đây mà cứu hắn.
Ta sảng khoái đồng ý. Có thể nhìn Tê Ngô chật vật, ta cũng rất thích.
Sau khi ta phá trứng đến nay, đây là lần đầu tiên ta thấy Tê Ngô yếu ớt như vậy. Nếu không phải lồ ng ngực hắn còn phập phồng, ta còn tưởng hắn đã chầu trời rồi.
“Muội muội, Tê Ngô vốn là một vị thần kiêu ngạo, hiện tại lại thành ra thế này… Nếu không phải tại ta, hắn sẽ không…”
Thì là tại ngươi mà? Cho nên vì cái yêu hận tình thù mà các ngươi còn muốn dẫm lên ta để lót đường hả?
Ta quay mặt sang chỗ khác, rồi hoảng hốt hét lên, chỉ sườn eo hắn.
“Đây không phải là đồ ta đưa cho Tê Ngô thúc thúc ư? Sao thúc thúc còn mang theo…”
Kim quang từ nghịch lân lấp lánh trên vạt áo hắn. Thương Khê cứng đờ, ánh mắt ghen ghét, lạnh lùng trả lời: “Thật à?”
“Đương nhiên, trước khi Tê Ngô thúc thúc lịch kiếp, ta có tặng cho hắn. Vốn dĩ ta còn tưởng rằng có thể phù hộ hắn thành công lịch kiếp, để sớm ngày quay về cưới…” Ta giống như ý thức được quan hệ giữa Thương Khê và Tê Ngô, vội vàng che miệng: “Thật xin lỗi, tỷ tỷ. Do trước đây Tê Ngô đối xử rất tốt với ta… khối ngọc bội này cũng đã phù hộ hắn bình an quay về.”
Thương Khê chịu không nổi nữa, liền kéo nghịch lân xuống: “Đồ của muội thì muội vẫn nên lấy lại đi. Miễn cho người khác hiểu lầm muội đối với tỷ phu của mình vẫn còn tình cảm.”
Ta xấu hổ cầm khối nghịch lân, trên mặt lộ ra vẻ áy náy, nhưng trong lòng lại cực kỳ vui vẻ ngoe nguẩy đuôi rồng. Thế mà ta có thể lấy lại nghịch lân dễ dàng như vậy.
Nếu Tê Ngô tỉnh lại, phát hiện nghịch lân đã bị Thương Khê trả lại cho ta, không biết hắn có tức tới mức bất tỉnh lần nữa hay không.
Ta còn đang định trở về, có Huyễn Minh Thảo trong tay, ngày mai ta sẽ đem trồng trước sơn động, không biết có nở hoa hay không nữa.
“Mộc Uẩn, ngươi cũng ở đây sao?” Thiên Hậu chậm rãi đi đến, vui mừng nhìn ta.
“Mẫu hậu…” Ta mấp máy vài lần mới nói được.
“Ngươi cũng tới thăm tỷ phu ngươi sao? Đáng tiếc…” Thiên Hậu thở dài, đau lòng an ủi Thương Khê đang nức nở.
Khóe miệng ta giật giật, trong lòng hơi đau nhói. Ta rời đi lâu như thế cũng không thấy bà ta phái người đi tìm ta. Nhưng Tê Ngô vừa nằm xuống, thì bà ta đã vội vàng tới an ủi nữ nhi thân sinh. Nói cho cùng, cũng là do Tê Ngô đi lấy Huyễn Minh Thảo nhưng không thu hoạch được gì, giờ còn bị thương, nên Thiên Hậu cũng đang buồn vì không thể bầu bạn bên người nữ nhi lâu hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.