Công Chiếm Nam Chủ Bệnh Xà Tinh

Chương 95:




Sau khi trở về phòng, Dụ Ninh cũng không vội vàng dọn dẹp hành lý, ngủ trưa xong, cô mới dậy thu xếp đồ đạc của nguyên chủ.
Mật mã của Dương Ninh không khó đoán, Dụ Ninh thử một lần ngày tháng năm cô ấy trở về Dương gia là thành công.
Vốn tưởng nguyên chru chơi bời như vậy thfi tiền cũng không có là bao, ai ngờ cũng thấy được một hàng số, xem ra người nhà họ Dương đối với cô ấy khá là hào phóng, giống như Chu Lan vậy, tình cảm thì keo kiệt nhưng khi nói đến đưa tiền thì thật vô cùng phóng khoáng.
Muốn dọn  ra, Dụ Ninh nghĩ tới hai chỗ, một là nơi gần công ty Dương gia, hai là gần chỗ của Tống Diễn, thấy số tiền kia, cô liền nghiêng về phương án đến gần chỗ nam chính. Mặc dù mỗi ngày nhìn thấy anh ta sẽ rất phiền nhưng dù sao cũng vẫn hơn cảnh nam chính và nữ chính tìm hiểu sâu rồi mà cô vẫn chẳng biết mảy may.
Thế nhưng Tống Diễn ở chỗ nào? Mặc dù biết anh ta cũng ở khu biêt thự này nhưng cụ thể ở chỗ nào cô cũng khó lòng mà đoán được, có lẽ còn phải đi tìm quản lí địa sản chỗ này hỏi thăm một chút.
Lúc xuống dưới tầng, Dụ Ninh vừa lúc thấy người giao hàng vật dụng gia đình, nhìn mấy thùng hàng iền nhớ đến chiếc giường xinh đẹp kia, nếu Dương An tăng nó cho cô thfi mang luôn đi cũng được nhỉ.
"Có thể là tôi muốn dọn ra khỏi nhà, có thể chờ tôi xác định chỗ ở mới rồi chuyển hàng qua được chứ?”
Đối với khách hàng lớn như Dụ Ninh, thái độ phục vụ của nhân viên cũng không tệ:” Được, khi nào Dương tiể thư có địa chỉ chắc chắn thfi liên lạc với bên tôi, đồ chúng tôi sẽ tạm thời giữ trong kho hàng công ty cho cô.”
Dụ Ninh gật đầu, "Cảm ơn, làm phiền các anh quá.”
Xử lý xong chuyện này, Dụ Ninh đi tìm quản lí bất động sản, nhưng có lẽ là khuôn mặt cô không quá quen thuộc, hoặc là quản lí phải giữ bí mật cho khách hàng nên khi cô hỏi thăm về một người đàn ông nuôi một con chó hình thể thật lớn, trừ thu được vài câu xin lỗi ra cũng không được gì khác.
Nếu đã như vậy thì có lẽ cô nên tạm thời từ bỏ ý tưởng đến gần nam chính, chỉ có thể tìm chỗ ở bên ngoài trước.
Hành lý không có gì đáng để lưu ý, Dụ Ninh cầm thẻ ngân hàng và chứng minh thư cùng mấy bộ quần áo, có vẻ cũng gần lấp đày một chiếc va li.
Ra khỏi cửa chính nhà họ Dương, Dụ Ninh đột nhien nghĩ đến một vấn đề, chẳng lẽ cô cứ thế kéo cái va li này ra ngoài, đang do dự không biết làm sao thì thấy một chiếc xe đỗ ngay rước mặt.
Cửa xe mở ra, một tài xế free đã có sẵn.
Dương An nhìn hàng lý bên người cô, có một loại dự cảm xấu nảy lên:” Em định đi đâu?”
"Dọn đi ra." Dụ Ninh đẩy hành lý đi tới bên cửa xe, "Chở tôi đi ra ngoài."
Bởi vì tâm trạng không tốt nên anh mới trở về nhà nghỉ ngơi một chút, không ngờ lần này lại vừa lúc, nếu không em ấy cứ như vậy đi không để lại cái gì biết đâu mà tìm:” Dọn ra làm gì? Vừa nãy không phải còn tốt sao?”
"Nữ chủ nhân gọi tôi dọn ra ngoài.” Dụ Ninh không tỏ vẻ uất ức, không cần sự đồng tình cũng không có ý định tố cáo cái gì, chỉ dùng vẻ mặt bình tĩnh trần thuật sự thật.
Dương An ngẩn người, đại khái không muốn tin tưởng mẹ ruột của mình có thể làm ra chuyện như vậy:” Ai cơ?”
Dụ Ninh lẳng lặng nhìn đôi mắt anh:” Nghe được cũng không cần hỏi lại lần nữa.”
So với vẻ nóng nảy khó có thể tiếp nhận của người đối diện, Dụ Ninh bình tĩnh như thể  đây là một chuyện nhỏ không đáng lưu ý. Trong nháy mắt, cảm xúc áp chế trong lòng bấy lâu bùng nổ, Dương An lên tiếng:” Sao bà ấy lại nói thế! Đây là nhà em, sao có thể để em đi được.”
Nói xong, Dương An liền bước dài vào trong nhà, chỉ là đi vài bước lại quay ngược trở lại đem chìa khoá xe rút ra:” Em ngoan ngoãn đứng ở chỗ này chờ anh, không được đi.”
Gào xong   câu nhắc nhở này, Dương An liền quyết chí trở vào nhà trong, đi tới cửa còn không quên quay đầu liếc nhìn Dụ Ninh một cái như để xác định xem cô ấy có len lén chạy trốn hay không, thấy em gái không dịch chuyển một phân, vẫn đứng ở đó mới tiếp tục bước tiếp, trên mặt cố nặn ra nụ cười:” Chờ anh trai ha.” ( thề chứ cũng muốn có thèn a trai như này)
Dụ Ninh"Ừ" một tiếng oi như đáp lại.
......
Dụ Ninh không ở trong nhà, Chu Lan cũng không thấy trong phòng khách, Dương An nhìn một vòng rồi trực tiếp chạy lên tầng hai.
Gõ cửa phòng ngủ chính, hồi lâu, giọng nói của Chu Lan mới vọng ra:” Ai vậy?”
Mặc dù thanh âm trấn định nhưng mơ hồ dẫn theo một chút khàn khàn, hình như vừa mới khóc, Dương An đứng ở cửa suy đoán, đột nhiên có chút chần chừ, tính cách người nhà Dương gia không quả quyết đến thé, lại nghĩ đến cảnh mẹ mình khóc sung đỏ cả mắt, bỗng anh sinh ra một tia chùn bước.
Chu Lan cảm giác người ngoài cửa không có trả lời, nghĩ đến đứa con gái ruột thịt bị chính mình dduori đi kia:”…. Dương Ninh sao?”
Dương Nguyệnthì bà ấy gọi là Nguyện Nguyện, con gái ruột lại gọi thẳng cả họ cả tên, sự bực tức lại dấy lên, nếu lần này anh không đứng ra bảo vệ em gái thì cái nhà này sẽ chỉ càng thêm suy sụp mà thôi, Dụ Ninh rời đi sẽ không khiến cái nhà này khôi phục như quá khứ mà chỉ càng thêm u uất sống trong bóng ma tội lỗi.
Nhớ tới lời cam kết sáng nay bản thân từng tuyên thệ, hứa sẽ bảo vệ em gái thật tốt, mà thái độ của em ấy lúc đó thật dửng dưng không quan tâm, có lẽ Dương Ninh cũng đoán được anh sẽ do dự đi, nghĩ tới đây, thái độ Dương An càng thêm kiên trì mấy phần:” Là con.”
Nghe được giọng của con trai, trái tim Chu Lan khẽ buông lỏng, không cần phải đối mặt với Dụ Ninh khiến cả người bà nhẹ nhõm rất nhiều:” Không cố gắng làm việc về sớm thế làm gì?”
"Mẹ mở cửa, con có việc muốn nói với mẹ.”
Tay đặt ở nắm đấm cửa, lúc xoay nắm đấm, Chu Lan hơi dừng lại một chút:” Là Dương Ninh gọi điện cho con?”
Không trách được Dụ Ninh muốn rời đi, sao mẹ có thể có suy đoán ác ý như thế đối với con gái chứ. Dương An trợn to hai mắt, không biết em gái mình phải chịu hoàn cảnh này đã bất lực ra sao, nếu anh trở về sớm hơn, hoặc là sớm tỉnh ngộ, buông tha ý tưởng giữ vững cái hiện trạng tồi tàn này của gia đình, chạy ra dang tay che chở em thì tốt biết bao.
Dương An dồn dập gõ cửa, "Mẹ mở cửa!"
Chu Lan nghe được giọng nói tức giận của Dương An, nghĩ đến đứa con trai ngoan ngoãn nghe lời giờ đây vì một người ngoài mà nổi giận với mình cũng liền khó chịu, mở cửa.( Ok bà mẹ thần thánh của năm, “người ngoài”, Ok)
"Đây là thái độ con đối với mẹ sao?”
"So với những gì mẹ làm với con gái mẹ dứt ruột đẻ ra thì thái độ của con có đáng là bao!” Dương An nhìn chằm chằm gương mặt của Chu Lan, ánh mắt dừng ở hốc mắt sung đỏ của bà trong chốc lát, trước kia, mỗi lần mẹ núp trong phfong khóc thầm, anh ddefu cảm thấy đây là vì áy náy và hổ thẹn với Dương Ninh, nhưng không biết biể đạt tình yêu trong lòng ra sao nên mới có hàng động như thế, nhưng bây giờ, anh chỉ cảm thấy khó hiểu, nếu mẹ thật sự cảm thấy đau lòng thương tâm cho em ấy, sao sẽ để một mình em bơ vơ đuổi ra ngoài như hôm nay đây.
"Nó cáo trạng với con?”
Thấy Dương An nhìn mắt mình, Chu Lan cúi đầu che mắt, không muốn con nhìn thấy trạng thái lúc này của mình.
"Em ấy không làm thế.” Dương An dường như đã thở dài một tiếng, mỏi mệt nói ra mấy chữ này:” Bị chính mẹ ruột của mình đuổi ra khỏi nhà, kéo một chiếc va li đứng ở cửa nghxi xem nên rời đi như thế nào, nếu không phải đúng lúc con trở về thì bây giờ em ấy có thể đi đâu chứ, mẹ, mẹ biết khi thấy cảnh ấy, lòng con khó chịu nhường nào sao? Mẹ từng dặn con từ bé, đó là em gái phải được nuông chiều, em gái chính là nàng công chúa nhỏ của cả nhà ta, mà hiện tại, nàng công chúa ấy sắp bị mẹ đuổi ra khỏi nhà, không gọi cho con cũng không gọi cho ba, không khóc nháo cũng không gây chuyện, chẳng lẽ trong lòng mẹ không khó chịu sao?”
"Em gái con chỉ có Nguyện Nguyện!” Chu Lan đột nhiên ngảng đầy hét lên một câu, gào xong liền vô lực nắm tay vặn, tựa vào cửa.
"Chỉ cần nó đi thfi tốt rồi, cả nhà ta sẽ lại giống như xưa, thế không tốt sao! Nguyện Nguyện sẽ không đau lòng, chúng ta cũng không phải áy náy khó chịu, người một nhà lúc nào cũng tỏ vẻ cẩn thận, càng ngày càng kì quái, chúng ta cứ coi như chưa tìm được nó có được không! Mẹ tình nguyên không có đứa con gái này, chỉ cần Nguyện Nguyện, chỉ có Nguyện Nguyện,……….”
Nhìn Chu Lan  lệ rơi đầy mặt, tròng mắt Dương An  cũng có chút ê ẩm anh không hề biết mẹ mifnhc ó suy nghĩ đó, bà coi Dương Ninh như một thứ gì đó dư thừa, anh có thể hiểu tâm trạng của dương nguyện, khi còn bé sống trong trại trẻ mồ côi khiến em ấy không có cảm giác an toàn, nhưng anh không sao giải thích được mẹ mình có thể có thái độ ích kỷ đến thế.
"Ninh Ninh là do mẹ sinh ra, là một miếng thịt từ trên người mẹ rớt xuống, là em gái ruột của con, làm mẹ có thẻ, sao lại chỉ có Nguyện Nguyện là con gái duy nhất chứ, sao mẹ có thể ích kỷ như thế! chẳng lẽ mẹ không biết quá khứ của tiểu Ninh sao! Sao có thể đối với em ấy như vậy, đôi với con gái ruột của mình như vậy, con không van cầu mẹ có thể đối xử tốt với Ninh Ninh như đối với Nguyện Nguyện nhưng ít nhất cũng hãy phân phát chút xíu yêu thương cho em ấy chứ! Tại sao mẹ lại keo kiệt với em ấy nwh thế........ “ Nói xong, thanh âm Dương An có chút nghẹn ngào.
Nhìn Chu Lan nức nở không ngừng cũng không nói thêm một lời, cuối cùng anh cũng hết hi vọng:” Cái nhà như này, Ninh Ninh đi cũng tốt, con sẽ chăm sóc em ấy thật tốt, thêm vào phần của mẹ.”
Thấy Dương An xoay người muốn đi, Chu Lan khóc nắm lấy tay anh:”Con muốn đi đây! Con bỏ cái nhà này đi đâu!” rõ ràng đã khóc nấc lên mà lời này lại thốt lên vô cùng  lưu loát, rõ ràng.
Trong mắt Dương An tràn đầy sự thất vọng, anh cho rằng anh nói nhiều như thế cũng có thể khiến mẹ quan tâm đến tiểu Ninh một chút xíu, nhưng không ngờ bà ấy chẳng thay đổi một chút nào, còn nói ra những câu nói đả thương người như vậy, Dương An cảm thấy thật may mắ khi lúc ban đầu không gọi em gái vào, nếu em ấy nghe thấy mấy câu này, chắc chắn sẽ hận cái nhà này, hận cả những người mang danh người thân đầy ích kỷ.
Dương An xả tay Chu Lan ra:” Con đi chăm sóc em gái của con, tính cả phần của mẹ nữa, hoàn hoàn chỉnh chỉnh, gấp bội cho em ấy.”
Chu Lan tê liệt ngã xuống   đất, khàn cả giọng giống như người đàn bà chanh chua giữa phố phường:” Em gái con chỉ có Nguyện Nguyện, chỉ có Nguyện Nguyện.”
Thất vọng đến cực hạn, thì khó có thể sinh ra thêm cảm xúc nào nữa, Dương An mắt điếc tai ngơ bước ra khỏi cửa chính  Dương gia.
Ra cửa, thấy Dụ Ninh không ccòn đứng ở chỗ cũ, tim anh đập rộn lên, có khi nào em ấy tò mò cuộc nói chuyện giữa anh và mẹ mới len lén vào nhà nghe, sau đó vì quá thất vọng mà bỏ chạy rồi không.
"Ninh Ninh, Ninh Ninh, Ninh Ninh ——"
"Tôi đứng ở đây.”
Dụ Ninh đứng ở một chỗ có bóng mát, giơ tay lên quở quơ:” Quá nóng tôi liền đổi chỗ, anh gọi hồn hả.”
Dương An bước nhanh chạy tới trước mặt cô, hung hăng ôm cô vào trong lòng, "Sao em có thể xấu tính như vậy, muốn hù chết anh sao.” ( có khi nghĩ nên cho tình tiết insert vào)
Dụ Ninh ngẩn người, nhất thời không lập tức đẩy Dương An ra, có thể là bởi vì câu nói đày tình cảm của anh, cũng có thể là do giọng nói mang theo một tia nức nở ấy.
Rốt cuộc anh ta và Chu Lan đã nói với nhau những gì, sao lại thành cái bộ dạng này, Dụ Ninh vỗ vỗ lưng anh:” Ôm đủ rồi thì nhanh nhanh buông ra nào.”
"Đừng!" Dương An cọ cọ vai cô:” Cả đời ôm cũng không đủ.”
Dụ Ninh trợn trắng mắt đẩy anh ra, "Đừng giống con sủng vật như vậy."
Em gái chẳng khả ái chút nào, Dương An nhìn vẻ mặt chê bai của Dụ Ninh:” Gâu “ một tiếng, liếc mắt đưa tình nói:” Có thấy anh làm sủng vật cũng thật đáng yêu hay không!”
Dụ Ninh im lặng cho da mặt dầy của anh, khoé miệng nhẹ nhàng nâng lên:” Ừm, cũng không tệ lắm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.