Công Chiếm Nam Chủ Bệnh Xà Tinh

Chương 93:




Có lẽ vì hiểu lầm Dụ Ninh nên Tống Diễn quyết định hỏi xem cô đi đến đâu. Nếu anh ta đã nguyện ý làm lái xe miễn phí, Dụ Ninh liền nói kế hoạch của mình, tìm một cửa hàng mua quần áo, sau đó đi ăn đồ ăn trung quốc.
Tống Diễn cũng không biết làm sao mà yêu cầu lấy một bộ trang phục để xin lỗi cô.
Một bộ quần áo cũng không đáng bao nhiêu tiền, Dụ Ninh không có ý kiến gì, ngoan ngoãn ngồi trên xe chờ Tống Diễn đi mua quần áo cho bản thân.
"Màu đừng rực rỡ quá.” Trước khi tống dieexnx rời đi, để phòng ngừa bất trắc, Dụ Ninh lên tiếng nhắc nhở.
Tống Diễn lạnh nhạt nhìn về phía  chiếc áo hồng nhạt của cô:” Tôi biết.”
Cái kiểu này là định mua một bộ quần áo tương tự với đồ cô đang mặc đây, nhìn vẻ mặt tự tin của Tống Diễn, trái tim Dụ Ninh kẽ thả lỏng.
Trong thời gian chờ đợi, Tiểu Bố vẫn luôn ở bên chơi đùa, dường như nó thật vui mừng vì có thể cùng cô ở chung một chỗ.
Dụ Ninh bị tiểu Bố liếm cười khanh khách:” Sao mày thích tao vậy?”
Đáp lại câu hỏi, tiểu Bố nhào vào lồng ngực cô.
Dụ Ninh đẩy đầu nó một cái:” Chính là vì cái này sao? Thật đúng là giống chủ nhân của mày.”
Mới vừa nói xong, rắc rắc một tiếng, cửa xe bị Tống Diễn kéo ra, Dụ Ninh nhìn vẻ mặt không biểu cảm của Tống Diễn, có chút xáu hổ, không biết anh ta có nghe thấy những gì mình vừa nói hay không.
Tống Diễn đưa túi cho cô, trước khi đóng cửa xe còn dừng lại một chút hỏi:” Cái gì giống với tôi?”
"Hả?" Dụ Ninh mê mang nhìn về phía Tống Diễn.
"Không có gì." Tống Diễn khép lại cửa xe.
Không phải nhìn khuôn mặt Tống Diễn, không khí trở nên thông thoáng hơn rất nhiều, Dụ Ninh bỏ tiểu Bố ra, lấy một đống vải đen trong túi ra, hết sức tò mò ánh mắt của Tống Diễn chọn đồ ra sao.
Nhìn nhìn, Dụ Ninh lập tức có cảm giác Tống Diễn sắp tham gia một giáo hội nào đó mới có thể đưa cho cô một bộ trang phục như thế này.
Bộ quần áo này so với quần áo cô đang mặc, ngoại trừ việc nó đều là váy ra thì chẳng còn một chỗ tương đồng nào.
Váy đen không một điểm nhấn, cổ áo cao cao kín mít, Dụ Ninh thoáng ước lượng chiều dài váy, Tống Diễn có vẻ rất có niềm tin vào chiều cao của cô.
Dụ Ninh quay cửa kính xe xuống, "Cái khăn che mặt đâu?"
Sau khi đóng cửa xe, Tống Diễn vẫn quay lưng về phía Dụ Ninh, nghe được giọng nói của cô, tưởng đã thay xong liền nghiêng đầu lại, thấy cô vẫn mặc bộ cũ, còn bộ váy anh mua thì cầm trên tay, hơi không hiểu:” Muốn khăn che mặt làm gì?”
"Tôi tưởng một bộ trang phục như này thfi phải kết hợp với khăn che chứ.” Dụ Ninh nhìn cái váy, trong mắt ngập tràn sự ghét bỏ.
Tống Diễn đột nhiên nhớ tới câu chuyện bikini mà cô vừa nói, mặc dù anh đã đến đây hai năm nhưng vẫn không thể tiếp thu nổi văn hoá thế giới này, phái nữ lộ tay lộ chân trước mặt, anh còn có thể tạm chấp nhận, chứ mấy cái thẻ loại bikini kia, quả thật là đồi phong bại tục.
Nhìn biểu cảm của cô có vẻ ghét bỏ bộ váy bảo thủ, Tống Diễn mang vẻ mặt không biể cảm:” Không thích mặc.”
Cùng  lắm thì đi mua cái mới.
Dụ Ninh nhún vai một cái,khép cửa sổ xe xuống.
Thế nhưng, không đợi cô cởi hết quần áo, Tống Diễn lại gõ cửa kính một cái, Dụ Ninh nhìn bóng người ở ngoài, kéo lại quần áo, quay ra, trông bóng lưng Tống Diễn như đang coi một tên biến thái:” Có chuyện gì?’
"Cô mặc quần áo lại đã.” Tống Diễn đưa lưng về phía cô, nhắc nhở.
"Mặc rồi."
Nghe được âu trả lời, Tống Diễn quay người sang, ánh mắt quét về phía người đã mặc quần áo hoàn chỉnh liền bắt gặp đôi mắt to tròn của tiể bố, thấy nó quả nhiên đang ngồi thẳng tắp nhìn về phía Dụ Ninh liền mở cửa xe ôm nó ra.
"Cô tiếp tục đi."
Thật khiến người khác khó hiểu, kể cả tiểu Bố có là chó đực đi chăng nữa thì nhìn cô thay quần áo đã sao.
Dụ Ninh đóng cửa xe, "Đi xa một chút, đừng nhìn lén."
Tống Diễn cười lạnh một tiếng, bước một bước về phía trước, tựa hồ đang cười nhạo Dụ Ninh  tự mình đa tình.
Dụ Ninh cũng không quan tâm, quay đầu nâng cửa kính rồi bắt đầu thay.
......
Thật ra thì chiếc váy đen này cũng không xấu đến như thế, Dụ Ninh liếc mắt qua gương một cái, nó chỉ biến cô từ một thiếu nữ thanh xuân dào dạt sang nữ tu sĩ xinh đẹp mà thôi.
Dụ Ninh nhìn lướt qua người đàn ông đứng dưới nắng, nếu không phải lo cho tiểu Bố vãn đứng ngoài nắng thì cô đã cho anh ta đứng ngoài trời hưởng chút nắng vàng thêm chút nữa rồi.
"Được rồi." Dụ Ninh quay cửa kính xe xuống nói.
Tống Diễn kéo tiểu Bố vòng đến ghế lái, đặt nó ở ghế phụ, sau khi cho nó một ánh mắt cảnh cáo không được phép chạy loạn mới bắt đầu khởi động xe.
Tiểu Bố chỉ có thể quay đầu, tội nghiệp nhìn Dụ Ninh ở phía sau.
Dụ Ninh cười cười, ra dấu ok với  nó, ánh mắt tiếu bố sáng lên, lập tức không để ý đến chủ nhân, nhào xuống phía sau.
Tống Diễn xuyên qua kính chiếu hậu liếc mắt nhìn, chỉ là cái liếc này có chút lâu.
So với tưởng tượng của anh, Dụ Ninh càng thích hợp với màu đen, mặc chiếc váy ấy, cả người cô chỉ lộ một phần cổ nho nhỏ, nhưng chỉ một phần trắng nõn nhẵn nhụi ấy cũng đã khiến người ta không thể rời mắt, khát vọng cởi nút áo kia ra.
Nhưng ánh mắt đi xuống, Tống Diễn liền nhíu nhíu mày, bộ váy này trông có vẻ to mà sao mặc vào lại thành nhỏ thế chứ, lớp vải dính sát vào phần ngực nhô ra của cô, đường cong kia, rõ ràng mặc kín không kẽ hở nhưng vẫn khiến người ta không nhịn được mơ màng.
Hơn nữa, lúc mua bộ váy này, anh cũng không hề chú ý thiết kế của nó là voan mỏng, nhìn cánh tay cô như ẩn như hiện trong lớp voan mỏng, bỗng nhiên, Tống Diễn cảm thấy điều hoà có chút nóng bức.
"dừng ở đây là được rồi.” tháy người trên đường đã nhiều hơn, Dụ Ninh chủ động đưa lời.
"Muốn đi ăn trưa."
"Ừm."
"Tôi đưa cô đi." Tống Diễn không có ý định giảm tốc độ xe.
Dụ Ninh sững sờ, mới vừa rồi còn đuổi cô xuống xe mà bây giờ lại nói thế, thật khiến người ta phải kinh ngạc:” Không cần.”
Tống Diễn giống như  không nghe thấy lời cự tuyệt, "Đi đâu ăn?"
Dụ Ninh trợn trắng cả mắt, "Tống tiên sinh, tính cách của anh vẫn luôn như này sao?”
Vừa vặn gặp được một chiếc đèn đỏ, Tống Diễn quay đầu, trên mặt mang theo mấy phần không chút để ý, "Như thế nào?"
"Làm cho người ta phải chán ghét." Dụ Ninh hơi cong môi một cái, lạnh giọng đáp.
Nếu không cần phải có quan hệ thân cận với tên này thì cô cũng chẳng cần nhẫn nhịn như trước kia nữa.
"Cô nói cô chán ghét tôi?” nét mặt chưa thay đổi nhưng trong mắt Tống Diễn đã tăng thêm vài phần lạnh lẽo.
"Không có, tôi chỉ nói đùa thôi.” Dụ Ninh cười nhìn ra ngoài cửa sổ.
Làm quan hệ căng quá cũng không tốt, chỉ khiến mình khó ngăn cản nam chính và nữ chính yêu nhau thôi, Dụ Ninh nghĩ một chút, cảm thấy vẫn là chịu đựng chút đi, dù sao cũng chỉ còn mấy đời nữa thôi.
Tống Diễn không  nói gì thêm, chỉ lẳng lặng nhìn gò má Dụ Ninh, nhiệt độ đó khiến Dụ Ninh không quay đầu cũng biết anh đang nhìn cô. Mặc dù bị xoá bỏ trí nhớ nhưng thỉnh thoảng, hành động anh làm vẫn có nét giống với những kiếp trước, dù sao cũng là cùng một người, không có trí nhớ thì bệnh thần kinh cũng không tự biến mất được.
Đèn đỏ chợt lóe, mấy giây sau liền chuyển thành đèn xanh, Tống Diễn dừng xe ở ven đường, thoả mãn tâm nguyện muốn xuống xe của người nào đó.
"Cám ơn, hẹn gặp lại." Dụ Ninh giống như không nhận thấy được không khí cứng ngắc này, xuống xe còn cười phất tay một cái.
Trừ Tiểu Bố kêu hai tiếng đáp lại thì Tống Diễn chỉ lạnh mặt, sau khi cô xuống xe, lập tức khởi động phóng đi, tốc độ đó quả thật chẳng khác nào sợ cô đổi ý lên xe lại vậy.
Dụ Ninh nhíu mày, cô còn định nhắc anh chiếc xe đang hỏng như vậy thì đừng nên chạy tốc độ cao, có lẽ lời này không cần phải nói nữa.
......
Dụ Ninh lại vào một cửa hàng tổng hợp mua một bộ quần áo khác thay rồi đi ăn trưa, cơm nước xong mới chuẩn bị trở về nhà họ Dương thfi nhận được điện thoại của Dương An, liền đổi hướng đi khu vực bán đồ gia dụng.
Tìm một vòng mới thấy “ anh trai” đang đứng cạnh một chiếc giường công chúa sờ sờ ngồi ngồi một chút, giống tên biến thái.
Bước chân dừng lại, Dụ Ninh bỗng không định tiến lên nhận đó là người quen.
Thế nhưng Dương An đã thấy cô, không đợi cô tìm được đường chuồn đi thfi đã kêu tên và vẫn tay về phía này.
"Ninh Ninh, nơi này nơi này!"
Dụ Ninh  đi tới, "Đừng lớn tiếng thế."
Dương An giống như  không thấy được vẻ ghét bỏ trên mặt cô, lôi kéo người đến trước giường ngồi một chút, ánh mắt lấp lánh nhìn dụ  ninh:’’Cảm giác ra sao?”
Dụ Ninh nhìn Dương An mấy lần, vẻ mặt nghiêm túc:” Hơi xấu.”
Dương An sờ sờ chiếc giường lớn mềm nhũn màu hồng phấn:” Xấu chỗ nào a, đáng yêu lắm mà!”
"Tôi không nói giường, tôi nói bộ dáng của anh ấy.”
"Ha ha, Ninh Ninh em còn biết nói giỡn hả.” Dương An muốn đi bóp mặt Dụ Ninh một chút lại bị cô tránh đi.
Nếu như không phải anh ta có tâm tư biến thái, hoá thân công chúa nhỏ thì có lẽ cái giường này là để dành cho cô rồi:” Muốn mua giường cho tôi?”
Dương An gật đầu một cái, "Thấy cái giường này liền cảm thấy nó thật hợp với em.”
Khung giường kiểu dây leo, nếu không phải trên thành giường quá nhiều nơ thì có lẽ nó còn rất đẹp đấy.
"Vậy thì mua thôi." Nhìn Dương An ngồi trên chiếc giường phấn hồng này, ngước đầu chờ đợi cô khích lệ, Dụ Ninh tuỳ tiện đáp lời.
"Anh biết em sẽ thích mà.” Dương An cười híp mắt lại, Dụ Ninh không thích một người có khuôn mặt hao hao giống mình lộ ra biểu tình ngu xuẩn như vậy, nhức đầu quay mặt sang nhìn những thứ khác.
"Gọi tôi tới chỉ vfi chiếc giường này?”
"Dĩ nhiên không phải." Dương An thần bí cười cười, "Rồi em sẽ biết."
Dụ Ninh nhếch môi, đoán chừng có lẽ Dương An vì chuyện sáng sớm nay, vì chiếc ghế xanh khác biệt kia mà muốn mua cho cô một chiếc ghế mới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.