Công Chiếm Nam Chủ Bệnh Xà Tinh

Chương 79:




Đến buổi tối, cảm giác quen thuộc kia lại đánh úp tới, Dụ Ninh trợn trắng cả mắt, không ngờ bản thân ăn bao nhiêu thuốc giải độc rồi mà vẫn bị trúng chiêu thế này.
Khi Túc Thương bước vào liền nhìn thấy một chiếc bánh chưng được gói cực kì chặt chẽ, khoé miệng hắn không ngừng giơ lên:” Tiểu thư không nóng sao?”
Dụ Ninh cũng cảm thấy hành động của mình có chút ngu xuẩn, nhưng trước khi đi ngủ, nghĩ một hồi, nàng vẫn mặc thêm vài bộ y phục, nếu không, đến ngủ cũng không ngủ được.
Túc Thương thấy nàng trừng mắt như có lời muốn nói, chiếc quạt quay tren tay vài vòng:” Tiểu thư, nếu nàng muốn nói gì với tiểu sinh, thì hãy nháy mắt mấy cái.”
Dụ Ninh trừng mắt nhìn.
Thấy thế, Túc Thương cười khẽ một tiếng, "Tiểu thư,  nàng muốn im lặng truyền đạt sao?”
Dụ Ninh không ngờ bị hắn sắp đặt rơi xuống hố như vậy, trừng mắt nhìn kẻ đáng ghét trước mắt, có khi hắn nói thế nhưng cũng chỉ định trêu chọc bản thân mà thôi.
Túc Thương không dám đùa quá mức, dù sao cũng không thể để nàng biết bản tính của mình nhanh như vậy, vì vậy liền ddierm vài cái vào cổ nàng:” Muốn nói cái gì?”
"Tại sao phải làm vậy với ta?” Bởi gương mặt này quá mức quen thuộc, Dụ Ninh lơ đãng bỏ qua mọt vấn đề, đây là thế giới mới, theo lẽ bình thường thì hắn hẳn là đã bị rửa sạch trí nhớ, nếu không thì thái độ và cách đối xử với cô cũng không bình tĩnh như vậy. nói thế nào thì họ mới gặp mặt ở vòng thứ hai của trò chơi mà thôi, bây giờ quấn nàng như thế này, thật khó hiểu mà, hơn nữa, hai vòng đều đụng phải tên này, hắn còn có thể biết nàng sắm vai trò gì, cũng thật kì quái.
Vì vậy, vừa hỏi xong một vấn đề, không đợi người đối diện trả lời, Dụ Ninh lại tiếp tục đưa ra nghi vấn:” Còn nữa, ngươi là ai?”
"Một người nam nhân đi theo một nữ nhân, nguyên nhân? Không phải rất rõ ràng sao, ta vừa thấy đã thích nàng.”
Dụ Ninh thật hiếu kỳ trình tự mà hệ thống đặt ra cho NPC nam chính, rõ ràng mọi chuyện phải là nàng đi công chiếm hắn, nhưng mỗi lần gặp mặt, tình cảm của hắn đã đến thật mau, lần này, chẳng cần làm gì, hắn đã trực tiếp kêu vừa thấy đã yêu, theo đuổi nàng.
Dụ Ninh sửng sốt mấy giây, liền hừ lạnh một tiếng, "Ta cự tuyệt."
Trong bóng tối, đôi mắt hạnh của nàng thật xinh đẹp, như trộm cả ánh trăng giấu vào đó, ánh mắt Túc Thương ám trầm, màu mắt đen tối như một khoảng nước lặng.
"Tại sao cự tuyệt ta?"
Dụ Ninh không để ý đến âm điệu đột nhiên trầm thấp của hắn, học câu nói vừa rồi:” Một nữ nhân cự tuyệt một người nam nhân, nguyen nhân không phải rất rx ràng sao? Ta không thích ngươi!”
Mấy chữ đằng sau, Dụ Ninh trừng mắt, gằn từng tiếng nói.
Nghe vậy, vẻ mặt Túc Thương lúc ẩn lúc hiện, hắn giật giật khoé miệng, lấy quạt chống cằm, ép nàng ngẩng đầu lên:” Ý định của ta quả là không sai, chúng ta còn cần thời gian để bồi dưỡng tình cảm.”
"Có ý tứ gì?" trên mặt thiếu nữ thoáng qua một tia mê mang.
Túc Thương buông lỏng tay, chạm vào phần tàn dư ấm áp trên đầu quạt, chậm rãi cúi đầu, cho đến khi chóp mũi hai người chạm vào nhau mới dừng lại:” Rất nhanh, nàng sẽ biết.”
......
Quả nhiên, Dụ Ninh rất nhanh sẽ biết, bởi vừa sáng sớm, nàng đã nhận được tin Bạch Hà chạy trốn khỏi Liễu phủ và Liễu Khanh chết trong từ đường.
Ngày hôm qua, sau khi được nàng cản lại, lí do là có thể Liễu Khanh đã bị Bạch Hà che mắt nên mới nghĩ bản thân không phải giọt máu nhà họ Liễu, vậy nên  Liễu phu nhân mới không xông ra ngoài, mà chờ hai người kia nói xong mới rời đi cùng Dụ Ninh.
"Ca ca ngươi khéo khi bị Bạch Hà lừa rồi, ngươi không cần để chuyện này ở trong lòng, ta và phụ thân ngươi thương lượng xong sẽ giải quyết việc này.”
Dụ Ninh chẳng nói đúng sai, gật đầu một cái, nàng cũng hiểu, đây là bởi khong tiếp thu được sự thật nên Liễu phu nhân mới tự mình gạt mình thế này, không ngờ, thành tựu cả đêm qua lại tạo ra trạng thái quanh co lòng vòng thế này.
Điều này khiến Dụ Ninh càng thêm tò mò về thân phận của tíc thương, hệ thống trò chơi đã quy định rõ về NPC, ví dụ như lần trước, người duy nhất nàng có thể giết chính là hung thủ, mà trong vòng này, nàng không thể giết người, đối với Bạch Hà, nàng cũng chỉ có thể bày mưu tính kế để ả ta nếm mùi đau khổ, chứ không thể trực tiếp ra tay giết hại.
Biết tin Liễu Khanh chết, Dụ Ninh liền đến viện trước kia hắn ta từng ở, nếu người đã đi, thì tất nhiên sẽ được dời xác từ từ đường về đây, vừa đến nơi, Dụ Ninh đã nghe ở trong vang lên một trận tiếng khóc, mặc dù chưa lấy vợ nhưng Liễu Khanh ngầm thu không ít thê phòng, vì vậy, một đám oanh oanh yến yến khóc kêu không ngừng là việc khó tránh khỏi, khiến não Dụ Ninh đau đớn vô cùng.
Liễu phu nhân và Liễu lão gia cũng đứng trong phòng, Dụ Ninh đi vào chào hỏi một tiếng liền chuẩn bị tiến lên kiểm tra thi thể.
Chỉ là mới đi hai bước, liền nghe được âm thanh cảnh báo tan vỡ của hệ thống.
Dụ Ninh ngẩn người, bưng kín mặt, ngã vào lòng Liễu phu nhân:” Sao ca ca lại bị thành như vậy?”
Âm thanh không cứng rắn như bình thường, thêm vào đó, giọng nói của thân thể này vốn dĩ khá nhu nhược, nàng chỉ cần hạ thấp giọng xuống một chút là đã trông như thật.
Liễu phu nhân ôm Dụ Ninh,  nước mắt lại dâng trào lên, "Cũng nuôi hơn mười năm...... Coi như không phải ruột thịt thì cũng là một mảnh trong tim ta a........... “
Đến cuối cùng, vậy mà thành khóc không thành tiếng, Dụ Ninh vỗ vỗ lưng bà trấn an một chút:” Con muốn nhìn ca ca lần cuối.”
Liễu lão gia ngồi ở trên ghế trầm mặc không nói, nghe lời này lại thở dài một cái:” Đi đi.”
Qua hơn một phút, Dụ Ninh mới chậm rãi buông LIễu phu nhân, cúi đầu, từ từ bước đến bên giường.
Liễu Khanh như còn đang ngủ thiếp đi, thân thể đắp chăn, trên trán lộ ra một cái lỗ to bằng hạt đậu nành, nhìn không ra là đã chết.
Thấy vết thương này, Dụ Ninh cau mày, nàng có thể lý giải trong game, trừ nàng tự sử dụng cơ thể của bản thân thì những người khác dùng cơ thể của người mà họ sắm vai được không?
Nếu không, xem xem thể trạng của Kim Nguyên ở vòng trước, hắn hoàn toàn không có khả năng khiến một người mất mạng chỉ trong một chiêu thức.
Muốn kéo dài thời gian của trò chơi, để Bạch Hà chạy, nàng có thể hiểu được, nhưng giết chết Liễu Khanh là có ý gì, chẳng lẽ, hắn ta cũng không như nàng nghĩ, hiểu rõ nhiệm vụ của nàng, mà chỉ đi canh chừng hành động, hay Liễu Khanh này còn thân phận bí ẩn nào khác?
Bạch Hà là một người trong giang hồ, vậy phụ mẫu thân sinh hai người họ cũng vậy sao?
"Đừng nhìn nữa, nếu không buổi tối ngủ không yên, dẫn mẫu thân ngươi cùng ra ngoài đi thôi." Đang lúc suy tư, Liễu laaxo gia vỗ bả vai nàng, Dụ Ninh khẽ gật đầu một cái.
"Ta sẽ tìm ra hung thủ giết Khanh nhi.” Nói xong, lIễu lão gia lại thở dài một cái, cau mày không biết đang suy nghĩ cái gì.
Dụ Ninh thấy bộ dáng này, cũng đoán được có lẽ ông ấy đã tra được tin tức nào đó, ví dụ như thân phận của Liễu Khanh, nếu không, hôm nay Liễu phu nhân đã không khẳng định Liễu Khanh không phải con ruột của mình như vậy.
Nhưng rốt cuộc là tin gì đây?
Dụ Ninh nghĩ một chút, vẫn không có đầu mối gì.
......
Ngay tại lúc đó, Bạch Hà trốn chạy ngoài thành liền bị Nam Thần nhìn thấy, đưa về Trấn Nam vương phủ.
Dưới sự miêu tả hỗn loạn của Bạch Hà, Nam Thần hiểu rõ mọi chuyện, đầu tiên, nàng không phải vị hôn thê của mình, thứ hai, hôn thê thật là một nữ nhân bị huỷ dung, đã thế bụng dạ còn hẹp hòi xấu tính.
Mặc dù Bạch Hà không phải hôn thê của hắn, nhưng đấu miệng nhiều ngày như vậy, vẫn luôn thấy vẻ mặt kiêu ngạo của nàng, đột nhiên thấy người trước mắt rơi lệ, Nam Thần đau lòng vô cùng:” Đừng khổ sở, có ta che chở ngươi…. Ngươi sẽ không có việc gì.”
Bạch Hà rời phủ từ sớm nên chưa biết tin Liễu Khanh chết, vì vậy, vốn nàng ta định hồi môn nhờ sư phụ giúp đỡ, nhưng hiện tại thấy Nam Thần nguyện ý che chở cho mình, hơn nữa, vẻ mặt dịu dàng như vậy, nhát thời liền cảm động ôm lấy hắn:” Ngươi đối với ta thật tốt, giống sư phụ vậy.”
Nam Thần bị vương phi quản nghiêm ngặt, đến bây giờ cũng chưa có nha đầu thông phòng, đây cũng là lần đầu tiên thân cận với một nữ hân như vậy, ngửi mùi hương thơm ngát trên người Bạch Hà, đầu óc nóng lên liền đưa ra lời bản đảm:” Ta chắc chắn sẽ giúp ngươi tìm lại phải trái.”
Câu bảo đảm này cũng không kéo dài lâu lắm, tin Liễu đại công tử qua đời vừa bay đến vương phủ, Bạch Hà nghe tin thiếu chút nữa điên rồi, nói với Nam Thần, Liễu Khanh vì che chở cho nàng mới bị sát hại, rồi vội vã muốn quay lại Liễu phủ.
Ở trong lòng Nam Thần, hình tượng Liễu Y biến thành nữ nhân độc ác, vì ghen ghét mà có thể giết chết chính ca ca ruột thịt của mình, lại trông bộ dáng mảnh mai của Bạch Hà, không thèm thông báo vương phi một tiếng liền tự động mang Bạch Hà đến Liễu gia.
......
Có Nam Thần mang theo, Bạch Hà tất nhiên có thể quang minh chánh đại  bước vào nhà họ Liễu.
Người nhà họ Liễu thấy một màn như vậy, cũng không dám nói chàng rể tương lai này cái gì, chỉ có thể chạy đi báo cho Liễu mẫu.
Liễu phu nhân vừa nghe tin Bạch Hà diễu võ dương oai đi vào Liễu phủ, bên cạnh còn có vị hôn phu của con gái mình, vẻ mặt lạnh lẽo, đối với cái chết của Liễu Khanh cũng bớt đi mấy phần đau lòng, nếu Y Y không phát hiện ra Liễu Khanh không là đưá trẻ nhà họ thì chẳng biết hai anh em nhà này chà đạp Y Y của bà như thế nào nữa, bà nuôi Liễu Khanh hơn chục năm, đối với hắn, tất cả vẫn so ra kém một đứa em gái không biết từ đâu nhảy ra như thế.
Nghĩ tới đây, nước mắt cũng không chảy nữa, vốn dĩ thân thể khó chịu mới trở về hậu viện nghỉ ngơi, bây giờ, bà nhất định phải đổi một bộ quần áo đi gặp muội muội tốt bụng của “con trai” mình mới được.
Bạch Hà ôm quan tài khóc tê tâm liệt phế, còn muốn đẩy nắp ra xem ca ca của mình có thật sự nằm ở trong hay không.
Nếu như không nghe được những lời nói hôm trước của nàng, có lẽ, Liễu phu nhân còn có chút thương tiếc, nhưng sau đêm đó, bà bắt đầu hoài nghi, có khi nào những dấu vết trên gương mặt nữ nhi cũng có quan hệ với con người ny, càng đi sâu vào ý nghĩ ấy, Liễu phu nhân lại càng cảm thấy ghê tởm.
Y Y thấy nàng đáng thương mới mang về phủ, không ngờ lại cứu một con rắn độc.
Nói không chừng, lúc đó cũng chỉ là khổ nhục kế của ả ta mà thôi.
"Người tới, còn không au dẫn người này đi.”
Thấy tôi tớ Liễu gia muốn bắt Bạch Hà, vẻ mặt Nam Thần cả kinh:” Liễu phu nhân, người đây là có ý tứ gì?”
"Đây không phải là Trấn Nam Vương phủ của nhị thiếu gia, không biết cơn gió nào thổi ngài tới đây.”
Mắt thấy Bạch Hà đã bị mama bắt lấy, Nam Thần đâu còn thời gian hàn huyên cùng Liễu mẫu:” Mau thả nàng ra, là ta mang nàng tới.”
Liễu phu nhân cười cười, nụ cười lạnh thấu xương, "Mới một hai năm không thấy, Nam thiếu gia càng ngày càng được nuôi dạy tốt, bây giờ ta muốn bắt nô tỳ bỏ trốn của Liễu phủ, hơn nữa, nàng ta vừa trốn đi thì con trai ta chết trong phủ, người cuối cùng con ta nhìn thấy cũng là ả, Nam thiếu, ngàu định dùng thân phận Nhị thiếu gia Trấn Nam vương phủ để ngăn cản ta lùng bắt hung thủ giết người phải không.”
"Không phải ta, không phải ta! Sao ta có thể giết Liễu đại ca, là Liễu Y, Liễu Y!” Bạch Hà liều mạng giãy giụa, giọng nói bén nhọn.
Liễu phu nhân nhướng mày, "Còn không mau chặn miệng nó lại.” Nói xong, nhìn về phía kẻ còn đang giãy giụa:” Con ta, đường đường là Liễu đại thiếu gia, ai cho ngươi lá gan gọi hắn là ca.”
Nói xong liền cho nàng ta hai bàn tay, thấy mặt Bạch Hà sung đỏ, tức giận trong lòng mới tiêu bớt một chút.
"Đưa Nam thiếu gia đi ra ngoài, chuyện nhà của Liễu gia chuyện sao có thể làm bẩn mắt Nam công tử.”
Nam Thần cứ như vậy được mời   đi ra, hắn cũng không phải là loại không đầu óc, bộ dáng Liễu phu nhân như vậy, hắn cũng không dám nói thêm cái gì, mấy lần gặp mặt trước, thái độ Liễu phu nhân vẫn thật ôn hoà, bây giờ lại cường ngạnh như thế, hơn nữa, vừa rồi còn ám chỉ hắn không có giáo dục, sau khi ra khỏi phủ, Nam Thần cũng không dám nhảy nhót trước mặt Liễu phu nhân nữa, đứng một hồi, hắn quyết định lẻn vào Liễu phủ một chuyến, khuyên Liễu Y bỏ qua cho Bạch Hà ( Dm, hai đứa này đúng là có bệnh, có bệnh nên mới hợp nhau đến thể, trời sinh một đôi, này thì “khuyên”)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.