Công Chiếm Nam Chủ Bệnh Xà Tinh

Chương 64:




Gần đây, cuộc sống của Lâm Minh Châu quả thật quá thê thảm, không biết sao tự nhiên gần đây lại xuất hiện lời đồn “có tai có mắt” rằng một năm trước, Bành Dịch ngồi tù là vì gánh tội thay cho ba cô, mà ba cô lại hứa hẹn rằng nếu Bành Dịch giúp ông lần này thì sẽ gả con gái mình cho anh ta.
Lời đồn vừa ra, mẹ Bành Dịch lập tức ngày ngày ngồi trước cửa nhà cô náo loạn, bà ấy nói chuyện có tiếng khó nghe, chửi người chưa bao giờ mang ý hàm súc, trực tiếp phun ra nào là kĩ nữ, rồi thì lôi tổ tông mười tám đời cô ra mắng, mệt lại nghỉ ngơi xơi trà. Vốn dĩ, Lâm Minh Châu vì  bị Thẩm Cưu sa thải mà tự tra tấn bản thân thành bộ xương, lại bởi chuyện này mà tóc rụng không ít, so với kẻ đang bệnh ưởng ưởng, ung thư sắp chết như Dụ Ninh còn thảm thiết hơn nhiều.
Nói cho cùng, đây cũng là sự thật, ba Lâm Minh Châu không dám gây gổ với mẹ Bành Dịch, sợ lại phải ngồi hai ba năm tù, vì vậy, chẳng bao lâu sau, ông ta bỏ mặc một mình con gái trong nhà, tự bản thân thì trốn đi vùng khác tránh sóng tránh gió.
Mẹ Bành Dịch phát hiện ba Lâm Minh Châu chạy, lập tức trông coi nhà cô ta chặt chẽ hơn, còn thuê một gian phòng nhỏ bên cạnh để xem chừng, thỉnh thoảng trực tiếp xông vào nhà cãi nhau với cô ả, thực hành một phen giáo dục bằng nước bọt, lăn lộn đến mức nữ chính chỉ còn một hơi.
Lâm Minh Châu biết Bành Dịch gánh tội thay cho ba mình, sau khi ông ấy cầu xin Bành Dịch, có một lần say xỉn đã lỡ miệng nói chuyện này với cô, mặc dù lúc ấy cảm thấy thật áy náy, có lỗi, nhưng vì đã quá quen với sự bao dung của anh ta, hươn nữa, ngồi tù ba năm, ba cô đã lớn tuổi vậy rồi, làm sao có thể chịu được, thành ra, coi như cố tình không biết chuyện này, nhưng cô cũng không hề biết cái cam kết gả cô cho Bành Dịch của ba mình.
Ô chỉ coi Bành Dịch như người anh trai mà thôi, hơn nữa, sau khi đã tiếp xúc với mẫu đàn ông thành công như Thẩm Cưu, sao cô có thể chịu uất ức đi theo Bành Dịch chứ, lại tính xem, Bành Dịch từng sống trong tù, còn gẫy một tay, đặc biệt, cô còn nghe người ta đồn răng anh ta đã mất năng lực sinh lý. (m coi n là anh trai mà vẫn lợi dụng n đến khúc xương chẳng còn, rồi còn ghét bỏ hả, còn thằng kia, thích gì mà k dùng não, như con ó theo đuôi n vậy, bạn bức xúc quá, đúng là cặp đôi tiện nhân)
Bởi ôm cái suy nghĩ này mà Lâm Minh Châu bị mẹ Bành Dịch hành hạ không ngừng, Lâm Minh Châu cũng ngậm chặt miệng làm người, mẹ Bành Dịch tuy nói chuyện khó nghe nhưng cũng không đến mức bức bách con nhà người ta phải cưới con mình, chỉ là, nhìn bộ dáng con nhỏ này liền thấy khó chịu, hận đến tận xương.
Vốn dĩ, bà cũng không thích kiểu làm người của Lâm Minh Châu, cố tỏ vẻ thanh cao, ngày ngày, khi con trai bà đuổi sau mông nó, nó không thích nhưng vẫn hưởng thụ cảm giác được truy đuổi, còn làm bộ:” Anh Bành, anh thật tốt, làm em gái anh thật hạnh phúc.” Con trai bà chỉ kém chưa khắc mấy chữ ‘ anh muốn em làm cô dâu của anh’ trên mặt thôi, nó còn giả bộ anh trai, em gái cho ai nhìn chứ.
Cũng chỉ có thằng ngốc nhà bà mới thật sự tin tưởng con nhóc này người đơn thuần, hồn nhiên, nếu thế thật thì đang học đại học không đi học cho tốt, đi làm giúp việc cho nhà người ta làm gì, rõ ràng là muốn leo cành cao, loại đàn bà này, lấy về nhà cũng không biết an phận.
Nếu con trai bà không bị người ta đánh biến thành bất nam bất nữ, bà thật không muốn giằng co gì nhiều với loại người này. Bây giờ, con trai vì nó mà thành như vậy, tất nhiên mọi hậu quả, Lâm Minh Châu phải gánh chịu.
"Tôi nói này Tiểu Châu! Trước kia anh Bành của cháu ngồi tù hộ ba cháu ba năm, bây giờ lại vì cháu mà bị người đánh gãy tay, cũng không phải là dì ép buộc cháu, nhưng cháu xem xem, cháu thương người bị cháu hại là anh Bành của cháu một chút đi………..”
"Dì đi tìm ba cháu đi, tát cả đều là lỗi của ông ấy.” dưới đáy mắt Lâm Minh Châu toả ra từng vòng xanh đen nặng nề, trông vô cùng tiều tuỵ lại âm trầm:”Cháu chưa từng cầu xin Bành Dịch làm bất kì cái gì, dì đi đi, đi mau....... “
Thấy Lâm Minh Châu không ăn cứng, bà Bành đang định sử dụng lời lẽ mềm mại để khuyên răn, thật không nghĩ cô ta sẽ phản ứng như vậy, lập tức trở nên tức giận vô cùng, duỗi tay muốn tát một cái.
"Con điếm này, đồ kỹ nữ không biết xấu hổ! Ý mày là Bành Dịch nhà tao đáng bị thế này à! Nếu không phải ngày nào mày cũng thút thít, khóc lóc trước mặt nó, nó sẽ quên mình có mấy cân mấy lượng mà đi gây phiền phức với mấy người kia sao! Ở cùng nhau bao nhiêu năm như vậy mà mày còn không rõ tính nó à?.......  Hôm nay, tao đến chỉ để thông báo cho mày, nếu trong vòng một tháng, mày không xách toàn bộ gia sản nhà mày vào nhà tao làm trâu làm ngựa trả nợ thì tao cũng không cần nhớ tình nghĩa hàng xóm rẻ rách nữa, lập tức đến đồn cảnh sát báo người bắt ba mày lại.”
Lâm Minh Châu liếc nhìn bà Bành chằm chằm, sự oán độc trong mắt khiến bà phải bối rối buông tay, hừ một tiếng rời nhà họ Lâm.
Khi Lâm Minh Châu phát hiện ba bỏ bản thân, một mình rời đi, cô ta đã chẳng còn chút cảm tình nào với ông ta, bây giờ chưa rời đi cũng chỉ là bởi mẹ Bành Dịch coi quá chặt, không tìm được cơ hội bỏ trốn, về phàn báo cảnh sát, còn lâu cô mới để ý.
Lúc trước, khi ba rời đi đã lấy gần hết tiền trong nhà theo, cho nên, khi Lâm Minh Châu vừa trốn ra được, điều đầu tiên không phải là lên xe hơi mà là đi tìm Bành Dịch.
Bởi  không còn năng lực ở phương diện kia, hoặc là những màn dạy dỗ của Thẩm Cưu quá kinh khủng, tâm lý Bành Dịch có vẻ bất ổn rất nhiều, cả thân hình to lớn cứ co lại như con tôm, con tép, đi trên đường, vẻ mặt trốn tránh không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của người khác.
Thấy Bành Dịch của hiện tại, Lâm Minh Châu càng thêm kiên định, quyết không muốn gả cho hắn, hai mắt ngấn lệ, cô ta nhào đến trước mặt “ngựa tre” của mình.
"Anh Bành, cứu cứu em......"
Mới gặp đại nạn, tính cách Bành Dịch cũng thay đổi rất nhiều, nếu không, cũng sẽ không khai ra Lâm Minh Châu ngay khi bị mẹ hỏi đến như vậy.
Nếu là trước kia, hắn còn có thể cảm thấy bản thân từng ngồi tù, không còn xứng với cô gái bé nhỏ gần bùn mà chẳng hoi tanh mùi bùn này, mà khi đã trải qua chuyện “tàn phế’’, lại bị mẹ và họ hàng tẩy não, hắn lại nghĩ, Lâm Minh Châu chắc chắn phải gả cho mình, là của mình.
Hắn nhất định sẽ đối xử tốt với cô ấy nhất, vậy thì cần gì chắp tay nhường thứ mình mơ ước bấy lâu nay cho kẻ khác chứ.
Bành Dịch thay đổi ý tưởng, ý định mượn tiền chạy trốn của Lâm Minh Châu rơi vào ngõ cụt.
Mà mấy ngày sau, bà Bành sợ Lâm Minh Châu lại thừa dịp bà không chú ý chạy mất nên dùng vài biện pháp lôi cô ta vào nhà họ Bành, đặt dưới mí mắt mình.
Lâm Minh Châu gả vào Bành gia, nháo sống nháo chết mấy lần, nhưng lại vì không thực sự có quyết tâm nên vẫn bị cứu sống, mà hành động tự sát của cô ta cũng khiến tình cảm Bành Dịch dành cho ả trôi đi sạch sẽ, hắn không ngờ cô ta còn cảm thấy gả cho hắn là chuyện thống khổ, uất ức như vậy, hơn nữa, Bành Dịch thử mấy lần vẫn không thể vực dậy năng lực kia của mình, mỗi lần nhìn Lâm Minh Châu lại cảm thấy ánh mắt cô ả như đang cười nhạo mình, chẳng bao lâu liền động tay động chân với vợ.
Lần đầu, tất nhiên Bành Dịch còn quỳ xuống cầu xin tha thứ, nhưng có lần một là có lần hai, dần dần, hắn ta si mê cảm giác này, cảm giác được Lâm Minh Châu khóc lóc cầu xin hắn, càng đánh càng hung, càng đánh càng ác, khiến vết thương trên người Lâm Minh Châu không bao giờ thiếu.
Người nhà họ Bành vốn không thích Lâm Minh Châu, vừa nghĩ tới  việc chính vì người này mà đứa con trai tốt trở thành như vậy, mỗi lần thấy nành dịch đánh ả, hận không thể vẫy cờ, hò reo bên cạnh trợ giúp.
Dưới tình huống ấy, lúc đầu, Lâm Minh Châu còn tránh được mấy lần này, về sau, lại mất đi ý định chạy trốn, dường như còn bị doạ sợ, không còn gan rời đi nữa, ngoan ngoãn ở Bành gia làm trâu làm ngựa.
Khi vừa mới bắt đầu đánh người, Bành Dịch cũng dần thích rượu, chưa đến bốn mươi tuổi liền đã trúng gió, tất nhiên, Lâm Minh Châu cũng sẽ không chăm sóc hắn ta cẩn thận, vì vậy, bệnh không được bao lâu, Bành Dịch mất, mà sau đó, cuộc sống của Lâm Minh Châu càng thêm khó khăn, người nhà họ Bành đều cảm thấy cô ta hại chết Bành Dịch, thiếu chút nữa không đưa cô ta chôn theo người chết.
Tuy nhiên, dù không chôn theo  nhưng tương lai ả cũng chẳng tốt so với được sống là bao.
......
Lại nói, về phía bên này, cuối cùng thì Dụ Ninh vẫn chưa tìm được cơ hội tìm hiểu xem mình bị bệnh ung thư thật hay chỉ là do bị Thẩm Cưu hạ độc.
Nhưng Thẩm Cưu hoàn toàn không có ý định rời khỏi cô, hai người như hai đứa trẻ sinh đôi dính liền vậy, Dụ Ninh muốn anh ta rời đi làm chuyện khác đều nhận được đáp án:” Dù sao cũng phải chết, cái gì cũng chẳng muốn làm.”
Về sau, Dụ Ninh phát điên, yêu cầu anh không được dính lấy mình nữa, liền bị hung hăng trấn áp một hồi, dù Thẩm Cưu làm rất nhiều chuẩn bị, Dụ Ninh vẫn đau như thân thể chia làm hai nửa, không phải nói alpha mới có kích thước kinh người thôi sao? Tại sao ở một không gian bình thường như này, thứ đồ chơi của Thẩm Cưu lại ngang tài ngang sức được với Qua Sửa vậy? kể cả là cùng một người đi chăng nữa, nhưng thay đổi bản đồ mới thì cũng nên thay đổi trang bị chứ? ( Thứ nhất: Chị được còn khoe mẽ, sao???? Thứ hai: cá là bà tác giả lúc viết đang chơi game)
Sau đó, làm được một nửa, Dụ Ninh lại hôn mê bất tỉnh, lần tiếp theo mở mắt liền thấy Thẩm Cưu vẻ mặt ai oán nhìn mình.
"Em đã hôn mê bốn ngày rồi."
Dụ Ninh xoa xoa đầu, "Đây đều là lỗi của người nào.”
"Chúng ta tiếp tục?" Nhắc tới điều này, khuôn mặt Thẩm Cưu ngay lập tức nhiễm một tầng vui sướng, giống một con chso tó lớn, nhào về phía cô, ngửi đông ngửi tây, cảm thấy lỗ mũi đụng vào chỗ tốt còn đưa đầu lưỡi vươn ra liếm.
Mặt không cảm xúc, Dụ Ninh đẩy đầu anh ra:” Sauk hi em ngất cũng không được truyền nước biển sao?”
Thẩm Cưu thề không bỏ qua, lại chôn đàu vào một vị trí khó có thể miêu tả nào đó, tay chà xát trên mu bàn tay cô:” Nhìn quá xấu nên anh bỏ ra, sao vậy? Sợ rời đi trước ngày chết của chúng ta sao?”
......
Đợi đến khi Dụ Ninh tìm được cơ hội lấy máy trắc nghiệm, cô chỉ còn một tháng để sống, tóc lưa thưa đến không nỡ nhìn, mỗi lần soi gương, cô đều cảm thấy đây nhất định là do bản thân nghĩ nhiều, cô đã như vậy mà Thẩm Cưu còn ăn được, lại còn là nhiệt tình như lửa, trả thù cô??? Rõ ràng trả thù Thẩm Cưu mới đúng.
Trải qua khảo nghiệm, Dụ Ninh phát hiện, thật là cô nghĩ nhiều, thân thể này bị ung thư não, khi sự sống chạy đến cuối cùng, nghe tiếng máy “tíc tíc tíc” bên tai, khuyến nghị cô nên cấy lại gen, Dụ Ninh hận không thể đập nát nó, nếu có kĩ thuật đó, cô còn ngày ngày sợ hãi, lo lắng chờ nhiệm vụ thứ ba mở ra sao, chỉ sợ chưa chờ đến thời khắc đó thì người đã ngoẻo từ bao giờ.
Đến cuối cùng, Dụ Ninh có dự cảm bản thân sắp vĩnh viễn nhắm hai mắt, mà nhiệm vụ thứ ba vẫn chưa tới, hơn nữa, nhiệm vụ thứ nhất, Bành Dịch còn chưa chết nên chưa tính hoàn thành.
Hình như Thẩm Cưu cũng nhận ra điều đó, bỗng nói một câu khiến Dụ Ninh chắc hẳn sẽ“chết không nhắm mắt”.
"Kể từ khi em bị chẩn đoán là mắc ung thư, anh không bao giờ muốn rời ánh mắt mình ra khỏi người em nữa, vì vậy, nơi nào có hình bóng em, anh đều đặt camera, kể cả khi anh không thể tận mắt nhìn thấy em đi chăng nữa, thì anh vẫn sẽ nhìn lại dữ liệu hình ảnh bị mất đó một lần.”
Dụ Ninh nhìn ánh mắt nam chính lướt qua mảnh ngọc trước cổ mình, rồi lại như suy tính điều gì, lập tức hiểu ý tứ của tên này, chắc chắn anh ta đã thấy cảnh cô lấy dụng cụ kiểm tra trong không gian ra.
"Mặc dù không cao hứng khi em còn điều giấu giếm, nhưng anh luôn có cảm giác rằng, dù anh có chết thì hai ta vẫn mãi ở bên nhau, anh sẽ cho em cơ hội giải thích........... “
Dụ Ninh cảm thấy hô hấp của mình càng ngày càng chậm, đến cả giọng nói của Thẩm Cưu cũng càng ngày càng mơ hồ, bầu trời sao loé lên, dàn xuất hiện trước mắt cô..... 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.