Công Chiếm Nam Chủ Bệnh Xà Tinh

Chương 27:




Mà lúc này, Cố Tỉ Vực đang giải thích với Dụ Ninh về hành động như được dự báo trước của anh ta khi chiến đấu với đại thụ.
“Bởi vì em nhìn vào đó quá chăm chú.”
Đáp án này khiến Dụ Ninh sững sờ, vậy hóa ra vừa nãy Cố Tỉ Vực không nói tiếng nào, lặng lẽ đi vào khu vực công kích của cái cây kia là bởi cô nhìn nó quá lâu?
“Ý của anh là anh cũng không đoán được ở phía dưới nó có cái gì?”
“Ừm, sau khi đi vào thì lại có một giọng nói nói với anh rằng muốn phá hủy cái cây kia thì phải tấn công vào vị trí vừa rồi.” Nói xong, Cố Tỉ Vực cúi đầu, chán ghét mà nhìn về phía hạt lục châu đã hòa làm một với bàn tay mình, chỉ còn một điểm màu xanh hiện lên, cũng bởi thanh âm ấy mà không dưng trên tay tự nhiên thừa ra một thứ khác.
Chấm xanh dường như cũng cảm nhận ra được chủ nhân không thích mình, vì vậy nó lập tức lóe lóe một chút rồi ẩn hình trong lòng bàn tay Cố Tỉ Vực.
Hình ảnh này khiến Dụ Ninh tức giận vô cùng, tại Tu Chân giới, khí vận của cô cũng cực kì kém, không những bị Cố Tỉ Vực đuổi giết mà kể cả khi có thiên tài địa bảo (1) gì ra đời, dù cho cô có đến sớm nhất, làm nhiều chuẩn bị nhất thì vẫn đều là đếm tiền hộ người khác (2), không ngờ, đến thế giới này vẫn là như vậy.
Viên lục châu kia tình nguyện bị Cố Tỉ Vực ghét bỏ cũng không nguyện ý đi theo cô.
******
“Tôi nói này cô gái nhỏ, cô gọi là Dụ Ninh đúng không?”
Dụ Ninh nhìn lướt qua người phụ nữa trung niên đứng đối diện, không nói đúng hay là không gì cả.
Từ sau khi ra khỏi rừng rậm, Bùi Thi lập tức mang theo đám người còn may mắn sống sót mà cô ta cứu giúp, đi theo bọn họ, Cố Tỉ Vực có được lục châu xong liền nhận được không ít chỗ tốt, mấy ngày nay anh ta lại xuất hiện trạng thái hôn mê phát sốt như lúc thức tỉnh dị năng trước kia, không có Cố Tỉ Vực thì sức chiến đấu của bọn họ đã giảm mạnh rồi,thêm nữa, mỗi lần có zombie và động vật biến dị xuất hiện, thì Bùi Thi luôn đứng ra với tư cách người bảo vệ, nên đám người Dụ Ninh thành ra mang theo ý tưởng tiết kiệm sức lực bản thân mà không bỏ rơi bọn họ.
Tuy nhiên, một giờ trước, Bùi Thi phát hiện có nhóm người may mắn sống sót giữa một khu vực tập trung zombie dày đặc, vì vậy cô ta lập tức  dẫn theo tất cả Dị Năng giả đi ra ngoài cứu, đưa nhóm người này đến vị trí cách đám Dụ Ninh không xa.
Hành động này của Bùi Thi không biết đã bị Triệu Vĩ mắng chửi bao nhiêu câu thô tục ở trong lòng, cái này đồng nghĩa với việc bảo bọn họ phải tạm thời chăm sóc nhóm người này, mà nhóm này được Bùi Thi bảo vệ  quá tốt, đói liền có thức ăn trong không gian phân tới, trừ việc mỗi ngày đều phải di chuyển gấp gáp, thì chỉ suốt ngày ăn đồ ăn vặt và nói chuyện phiếm, khéo khi còn sống tốt hơn trước tận thế mất. 
Thấy bọn họ tán gẫu khí thế ngất trời, gay gắt, quyết liệt không giống như đang chạy nạn, Triệu Vĩ đi đến nhắc nhở vài câu, lỗ tai của zombie còn thính hơn mũi của chúng nó, nơi bọn họ to tiếng là khu vực mà Bùi Thi đã tẩy rửa zombie một lần, tuy nhiên không đảm bảo rằng sẽ không có zombie ở nơi xa bị hấp dẫn qua đây.
Lúc này, thấy bọn họ không chỉ lớn tiếng mắng chửi còn chạy đến nói chuyện với Dụ Ninh, hơn nữa người đi lại là một người phụ nữ trung niên, Triệu Vĩ cũng không thể nói gì, chỉ có thể tìm một góc độ không ai thấy mà trợn trắng mắt.
Thấy Dụ Ninh không để ý đến mình, người phụ nữ xanh cả mặt, nhỏ giọng lầm bầm:”Bất quá là một con kĩ nữ đi quyến rũ……”
Nghe được hai chữ quyến rũ, Triệu Vĩ đã giơ súng lên, ông nhìn sang phía Dụ Ninh, thấy cô nhẹ nhàng nhấc ngón tay lên, người phụ nữ kia bỗng bị nhấc cao lên hơn chục centimet, trên cổ không có thứ gì mà như bị ghìm chặt vậy, mặt mày trắng bệch, đưa tay vùng vẫy.
Vài ngày trước, Dụ Ninh đã có thể phóng tinh khí ra ngoài, đơn giản khống chế dòng khí.
Thấy người đàn bà kia trợn trắng hai mắt, ngón tay cô dịch xuống phía dưới, lập tức, bà ta bị đẩy mạnh về phía sau 3-4m, tuy nhiên, trói buộc ở trên cổ cũng được tháo ra, hai tay che cổ, người đàn bà ho khan liên tục.
Triệu Vĩ nhìn xong một màn này, ngạc nhiên vô cùng, nếu hiện tại tình huống không đúng, ông thật muốn vứt súng để vỗ tay:”Tiểu thư, chiêu này của cô cũng quá lợi hại đi, gia tộc cô có phải là Tu Chân gia tộc mà tiểu thuyết đề cập không?”
Đoạn đường này, chiêu thức không phải dị năng mà Dụ Ninh phát ra có không ít, tất cả cô đều nói là trong nhà truyền xuống dưới, mỗi lần như vậy, Triệu Vĩ đều cảm thán không thôi, lần này, cuối cùng cũng đã đoán đúng.
“Coi như vậy đi.”
“Dụ Ninh, không ngờ cô là loại người như vậy, cô có bản lĩnh thì đi giết zombie a! Đi khi dễ một thím mà tuổi có thể ngang bằng mẹ cô thì tính là thứ rác rưởi gì?”
Dụ Ninh híp mắt nhìn về phía người kia, người này nhìn có mấy phần quen thuộc, chính là vị bí thư đã cản cô khi cô đi tìm Cố Tỉ Vực ở công ty, hình như họ Ngô.
Cô ta dẫn theo một nhóm người, người phụ nữ vừa được Dụ Ninh dạy dỗ và Tịch Ái trốn tránh mà đứng ở cuối cùng của đoàn, người đàn bà nghe Ngô Hậu Ái chỉ trích Dụ Ninh, trong lòng như được khuyến khích, cổ vũ:”Đúng vậy! Chỉ là một đứa cô nhi ăn nhờ ở đậu nhà tiểu Tịch, lại còn lấy oán báo ân, không cho tiểu Tịch ăn, uống, hơn nữa vẫn không biết xấu hổ mà quyến rũ bạn trai tiểu Thi.”
“Tịch Ái tiểu thư, ngược lại, cô thử nói xem chúng tôi không cho cô ăn uống lúc nào, mỗi lần gặp nguy hiểm, cô đều đứng ở nơi an toàn nhất, bao nhiêu ngày như vậy, đến cả thiếu gia cũng dính vết thương, cô nói một chút xem cô có phải chịu một tí xíu thương tích nào không?”
Tịch Ái vẻ mặt nhăn nhó nhìn Dụ Ninh một cái, tự động bỏ quên câu thứ nhất:”Vậy thì đã làm sao, chẳng lẽ lại để một người bình thường như tôi đi giết zombie?”
“Xuống xe! Bây giờ cô xuống xe nói xin lỗi ngay cho tôi, tiểu Thi thiện lương như vậy cũng không phải là để mấy người khi dễ, nếu không xuống, cô tin hay không là tôi sẽ dập nát cái xe này.” Một người đàn ông đứng gàn cửa sổ xe nhất bắt đầu giơ tảng đá vừa nhặt từ dưới đất lên, trên trán nổi đầy gân xanh như thể đã tích tụ tất cả hơi sức.
Ngô Hậu Ái khinh miệt mà nhìn về phía Dụ Ninh một cái, làm bộ làm tịch khuyên nhue người đàn ông kia bỏ viên đá kia xuống:”Anh hung dữ lên như vậy làm gì, cô ấy cũng có dị năng, nếu không biết đúng sai mà làm anh bị thương thì sao. Tôi nói này Dụ Ninh, hiện tại Cố tổng đang bị bệnh, so với tiểu Tịch là thân nhân máu mủ ruột thịt thì cô không liên quan hơn nhiều, vậy có phải nên đưa anh ấy cho chúng tôi chăm sóc hay không?”
“Cố tiên sinh là bạn trai của tiểu Thi nhà chúng ta, cô thật không biết xấu hổ, mau đưa cậu ấy giao ra đây.”
“Phanh___”
Triệu Vĩ ngắm về phía tảng đá trên tay người đàn ông, nã một phát súng:”Chạy lại chỗ của mấy người đi.”
Người đàn ông kia không nghĩ rằng thứ ở trong tay mình cứ như vậy mà vỡ nát ra mất, sợ đến mức vẻ mặt ngẩn cả ra, sau khi phản ứng kịp thì giận dữ đến mức mắt như thể sắp nứt ra, hắn ta đến gần sát cửa sổ xe, đưa tay muốn kéo Dụ Ninh ra ngoài:”Con mẹ mày, mày dám nổ súng, mẹ mày, mày có bản lĩnh thì giết tao đi này!” (Ông nì bậy nhé, không phải tui, không phải tui, không phải tui – chuyện quan trọng nói ba lần.)
Âm chữ cuối cùng bỗng bị đình trệ, trán của người đàn ông bị dán lên một lá bùa hình chữ nhật.
Một giây sau, vẻ mặt hắn ta mới chỉ kịp chuyển hóa thành sợ hãi thì xương cốt trên người bỗng phát ra những tiếng vỡ vụn khó có thể hình dung, tích tắc đã biến thành một đống tro bụi.
Tất cả mọi người bị một màn này làm cho sợ hãi đến mất cả năng lực nói chuyện, Ngô Hậu Ái đứng gần Dụ Ninh nhất, lập tức cảm thấy rợn hết tóc gáy, lui về sau mấy bước, thế nhưng đôi chân mềm nhũn khiến cô ta té ngã trên mặt đất, tay vừa vặn chạm vào đống tro bụi kia, sợ tới mức hét lên.
Dụ Ninh chán ghét ồn ào, cô điều chỉnh dòng khí ghìm chặt cổ Ngô Hậu Ái, những người khác chỉ thấy thân thể cô gái treo lơ lửng giữa không trung, miệng há to mà không phát ra được thanh âm nào, bọn họ cũng lập tức thức thời ngậm miệng lại, tuy nhiên, vẫn có Tịch Ái như thể đã bị dọa sợ đến mức tinh thần hốt hoảng, cô ta cứ nhìn đồng bụi trên mặt đất mà phát ra những âm thanh mơ hồ không rõ, một phút sau lại đột nhiên chạy ngược về phía của căn cứ.
“Bùi Thi nói Cố Tỉ Vực là bạn trai của cô ta?” Dụ Ninh bỏ ra cái người chỉ còn một hơi mà mình đang kiểm soát, hỏi một câu.
“Đúng, đúng, đúng, chính Bùi Thi nói vậy, còn có cô kia.” Người phụ nữ trung niên bị dạy dỗ trước đó lập tức phản chiến, chỉ về phía Ngô Hậu Ái:”Chính là bọn họ nói linh tinh, hơn nữa còn ép chúng tôi đến đây gây phiền toái, tôi là bị bắt buộc, Cố tiểu thư, cô tuyệt đối đừng giết tôi, tôi sai rồi, tôi sai rồi…”
Bà ấy vừa nói xong, cơ hồ tất cả những người còn lại đều gật đầu bảo vậy, ngoài ra còn có vài người quỳ xuống đất.
Sắc mặt Ngô Hậu Ái trắng bệnh, nhưng rất có cốt khi mà không đi cầu xin tha thứ:”Cô giết tôi, Bùi Thi sẽ không bỏ qua cho cô đâu!”
“Cô nghĩ tôi sẽ sợ điều này sao?”
Mặt Ngô Hậu Ái xám ngắt lại, nhưng Dụ Ninh không nhìn cô ta nữa:”Tất cả cút về đi.”
Không giết Ngô Hậu Ái không phải bởi vì cô tốt bụng, chẳng qua là cảm thấy nếu có một người tâm cơ như vậy ở bên, nữ chính nhất định sẽ gặp phải không ít phiền toái.
Trên đường, Triệu Vĩ đã hiểu thêm không ít về sự mạnh mẽ của Dụ Ninh, thấy mấy người kia đều lặn đi hết, ông lập tức quay ra giơ ngón cái về phía cô:”Tên kia cũng thật là ngu, nghĩ mình giá trị như thế nào chứ, làm lãng phí một lá bùa của tiểu thư rồi.”
Làm ma tu nhiều năm, Dụ Ninh biết rất rõ là như thế nào để dùng phương pháp đơn giản nhất mà vẫn giải quyết được vấn đề, nghe vậy, cô chỉ nhíu mày:”Đừng nói cho anh tôi biết.”
Ở trước mặt Cố Tỉ Vực, cô vẫn là một cô gái trẻ nhu nhược, cái gì cũng không biết giết, chỉ giết zombie (Vâng, chị giỏi, chị nói gì cũng đúng)
Triệu Vĩ giơ tay tỏ vẻ ok:”Tiểu thư, vậy bây giờ chúng ta nên làm như thế nào?”
Giết người, Bùi Thi chắc chắn sẽ đến gây phiền phức cho bọn họ, bởi có quy định không thể giết nữ chính, thêm nữa, Dụ Ninh cũng không muốn chống lại cô ta, vậy nên chỉ đành buông tha cho ý tưởng tiết kiệm sức lực, bắt đầu tách ra, ba người lên đường.
1.     Thiên tài địa bảo: bảo vật của trời đất, nói chung cứ hiểu là báu vật quý hiếm vô cùng.
2.     Đếm tiền hộ người khác: ý là làm nhiều mà cuối cùng mình cũng chẳng được ích lợi gì, chỉ tổ lợi cho đứa khác (editor vô dụng chỉ có thể giải thích theo ý hiểu)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.