Công Chiếm Nam Chủ Bệnh Xà Tinh

Chương 128:




“Sở Cẩn. hai ta không thể thành thân.” Dụ Ninh nghiêng đầu. không nhìn biểu cảm người trước mặt, sau khi nói xong không thấy hắn tỏ thái độ, nàng cho rằng đây chính là sự im lặng trước cơn bão, lập tức đưa ra mấy lí do đã bày sẵn trong đầu.
“Ta không thể rời khỏi chỗ này, ngươi cũng không thể biến căn phòng  thành nơi bái đường, như thế rất dở dở ương ương, hơn nữa cái tình trạng bây giờ của ta ngươi cũng thấy, nếu nhất quyết làm đến cùng cũng chỉ là cho nha hoàn đỡ thân xác thành thân với ngươi, như vậy ngươi nghĩ ta sẽ cam tâm sao?”
“Ngươi muốn đợi đến khi tự trở về thân thể rồi mới bái đường với ta.” Sở Cẩn tổng kết ý của Dụ Ninh lại.
Dụ Ninh gật đầu :” Thành thân là chuyện quan trọng cả đời người, ít nhất cũng phải để ta tự thể nghiệm.”
Ánh mắt Sở Cẩn sâu kín nhìn về phía nàng, dường như muốn nhìn ra một đóa hoa từ khuôn mặt ấy.
“Ta bình tĩnh nói chuyện với ngươi mà ngươi không nói được một câu đồng ý hay không sao.”
Sở Cẩn hơi cong môi :” Ta đã gật đầu rồi nhưng ngươi không nhìn về phía này.”
Dụ Ninh ngẩn người, giọng người kia có chút quái dị, nàng vốn định thả lỏng nhưng vẫn cảm thấy tên này còn đang ấp ủ âm mưu nào đó.
Quả nhiên, Sở Cẩn ngưng một chút lại nói tiếp :” Mặc dù vẫn là mấy lời chối đẩy, nhưng ít ra ngươi chịu dùng tâm tư để suy nghĩ về ta, đồng ý cũng được, nhưng mà…..”
Ánh mắt bất chợt lạnh lẽo :” Đến cả nói chuyện với ta ngươi cũng không nhìn sang một cái, vậy thì muốn ta chấp thuận điều kiện thì cũng phải  hoàn thành một điều kiện của ta.”
“Nói như thể ta nợ ngươi cái gì vậy.” Dụ Ninh cắn răng, tự động coi yêu cầu được đưa ra chắc chắn chẳng phải chuyện tốt lành gì, quyết định đánh đòn phủ đầu, nhảy đề tài khác :” Nếu mai này đã là vợ chồng, vậy ít nhất ngươi cũng phải tôn trọng ta , không nhìn là vì ta ngại ngùng chút thôi, ngươi còn đòi ra điều kiện, chẳng lẽ việc ta muốn đợi đến lúc bnả thân có thể tự bái đường thành thân là sai sao?” (Ủng hộ mình trên trang chính thức là Diễn đàn Lê Quý Đôn nhé)
Khóe miệng nam nhân mặc dù nhếch lên, nhưng trên mặt lại không hề có ý cười, chính là cái kiểu ngoài cười trong không cười mọi người hay nói :” Nếu ngươi có thể ngượng ngùng với ta, ta nhất định sẽ hưng phấn đến chết, nếu ngươi không muốn trao đổi, thì đơn giản thôi.”
Cho qua nhanh vậy sao? Nghe Sở Cẩn nói như vậy, Dụ Ninh có chút kinh ngạc, nhưng chưa kịp vui sướng thì hành động tiếp theo của nam chính khiến mọi cảm xúc đều tan thành mây khói.
Sở Cẩn ngồi dậy, đôi tay đặt lên thứ đang không ngừng to lớn kia, bắt đầu hành động nào đó, hơn nữa, tốc độ tay rtấ nhanh. ( Eo ui anh quá k biết xấu hổ rồi)
Không đợi Sở Cẩn bắt đầu, Dụ Ninh lập tức thu chân lại, chạy ra phía sau tấm bình phong để tránh nhìn về phía đó.
Mặc dù không thấy nhưng âm giọng khàn khàn gợi cảm vẫn bao quanh người nàng, trong đầu lập tức hiện lên bộ dáng vận động của người kia.
……………
Chương 127 (2)
Bị buộc phải nghe thứ âm thanh kì dị nhưng tâm trạng của Dụ Ninh cũng không quá kém, bởi vì hôn lễ đã được đẩy lùi lại, hơn nữa thái độ rút lui của Sở Cẩn có vẻ là một dấu hiệu tốt, khéo khi từ nay đến trước khi rời đi nàng sẽ không bị nam chính giở trò thêm lần nào nữa.
Nhưng cái suy nghĩ này chỉ kéo dài được đến trưa là vỡ, nàng trở về thân xác…..không một dấu hiệu báo trước.
Chẳng lẽ nam chính là con ruột của bí cảnh này sao, nên mới đối tốt với hắn như thế, hắn muốn hôm nay thành thân, nàng tìm lí do phải về với thân xác thì mới bái đường để lyấ cớ, cuối cùng thì cho nàng về thật.
Dụ Ninh đưa mắt nhìn về phía màn bên tường, đột nhiên nhớ ra, mỗi trưa Sở Cẩn đều phải về đây nhìn thân xác một lúc, mà bây giờ cũng sắp đến lúc hắn trở lại rồi.
Vừa nghĩ đến đó, chưa kịp đưa ra cách ứng đối, tiếng cửa đẩy ra vang lên.
Dụ Ninh lập tức nằm xuống, ổn định hô hấp, giả bộ chưa trở về.
Tiếng bước chân tiến đến rất nhẹ, nhưng trong không gian an tĩnh như hiện tại, thì những âm thanh đó thật giống như đang đạp lên trái tim Dụ Ninh, khiến nàng bỗng cảm thấy khẩn trương vô cùng.
Tiếng bước chân dừng lại, nàng lập tức cảm thấy có ngón tay vuốt ve khuôn mặt, sau đó là bờ môi nhẹ hôn lên trán.
Bình thường hắn ta đều như vậy, bện gọn tóc cho thân xác, kéo chăn, sau đó hôn trán một chút, im lặng nhìn rồi lại ra khỏi phòng.
Dụ Ninh đã chuẩn bị tinh thần giả chết dưới ánh mắt chăm chú ấy, nhưng không nghĩ rằng lần này hắn không như bình thường. đôi môi kia tìm kiếm môi nàng, hơi thở tràn vào cổ họng, dụ đầu lưỡi nàng đến bên quấn quýt.

Các nàng ơi dạo này tui hơi bận nên sẽ cố ra truyện nhưng sẽ hơi lâu, tuy vậy nhưng vẫn mong nhận được nút Thanks để có them động lực nha, cảm ơn các nàng rất nhiều, chúc các nàng đầu tuần vui vẻ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.