Công Chiếm Nam Chủ Bệnh Xà Tinh

Chương 122:




Như thể nhận thấy được hương vị tanh tưởi của máu, chim trên cây cũng ngừng kêu, một khoảng trống u tĩnh lạnh người.
Vệt máu tràn ra từ người chết, nhiễm đỏ mặt đất dưới chân, để người ta không thể phân định được màu đất là nâu hay đỏ.
Dương Tư trợn to hai mắt nhìn chằm chằm Dụ Ninh, dường như muốn đem khuôn mặt kia khắc sâu vào trí nhớ, theo lời người áo đen, hóa thành lệ quỷ cũng tìm nàng lấy mạng.
Ngay lúc nãy, khi người áo đen muốn chém đứt cổ Dương Tư thì có người công kích Dụ Ninh, Dụ Ninh đưa tay đoạt đao kết liễu hắn, tiện thể ném về phía hướng Dương Tư.
Người áo đen đã biết bản lĩnh của Dụ Ninh, thấy đao bay đến liền sợ hãi trốn chạy, Dương Tư cũng nhân lúc này tránh khỏi sự kiềm chế của hắn, nhưng mạng thì giữ được, nhưng mặt thì dính một đao do người áo đen hoảng loạn vung lên, một đao đủ để thấy xương.
Vết thương như vậy, kết hợp ánh mắt hiện tại của nàng ta, quả thật so quỷ cũng chả kém là bao.
Dụ Ninh nhìn lướt qua liền thu hồi tầm mắt,  nhích tới gần xe ngựa, giọng nói mang theo vài phần  nhẹ nhõm, "Thiếu gia, ngươi có sợ không?"
Âm thanh truyền đến không khác ngày thường là bao, vẫn lạnh tanh khiến người khó chịu :” Tại sao ngươi không chạy đi.”
Chuyện mà hai người quan tâm chưa bao giờ khớp nhau, nhưng nếu nam chính đã tò mò vấn đề này thì Dụ Ninh cũng nhân cơ hội chia sẻ một chút tư tưởng tích cực cho hắn, tuy nhiên thời gian ít mà từ ngữ không nhiều, mất một lúc, Dụ Ninh mới nghẹn ra câu trả lời :” Làm người tốt, làm chuyện tốt, mọi người cùng vui vẻ.”
Đây là câu nàng bắt gặp trong một chương trình quảng cáo trên TV từ thế giới trước.
Sở Cẩn hơi cong môi một cái, ánh mắt u ám xuyên qua tấm mành mỏng phập phồng, hướng về ohias bờ lưng bị thương kia, không biết từ lúc nào, một thanh ngân châm đã xuất hiện rên tay, đâm vào đôi chân vô giác.
Nói xong không thấy phản hồi gì, có lẽ hắn nghxi nàng ngu, bởi chính nàng cũng cảm thấy như thế.
Dụ Ninh đơn phương áp đảo, hơn hai mươi người áo đen giờ chỉ còn bốn, bởi biết nàng còn phải bảo vệ Sở Cẩn nên chúng chỉ xa xa vây quanh, trừng mắt không dám tiến lên so chiêu.
Theo các góc độ để dự đoán thì có khoảng năm cung tiễn thủ, hình như chúng cũng không còn nhiều mũi tên nên tần suất bắn tên cũng chậm lại nhiều.
Dưới tình hình như thế, mặc dù sau lưng có thương tích nhưng Dụ Ninh vẫn chắc chắn có thể hạ gục toàn bộ đám sát thủ này.
"Ta nói này cô nương, ta không đánh nữa, ngươi tha cho chúng ta được không?” Khi nói chuyện với Sở Cẩn, Dụ Ninh không cố ý hạ thấp tông giọng nên những người này đều nhận ra nàng đang nữ giả nam trang.
Một người trong đó lên tiếng, kẻ đứng bên cạnh hắn cũng lập tức phụ họa :” Đúng đúng đúng, cô nương, ngươi bỏ qua cho chúng ta đi.”
"Các ngươi điên rồi, quên lời phu nhân giao phó rồi sao."
"Ngươi không thấy võ công cô nương này lợi hại thế nào sao, chúng ta đánh không lại còn phải bỏ mạng ở nơi này, còn không bằng chuồn trước.” Nói xong còn nháy nháy mắt với người nọ.
Mấy hành động mờ ám này, Dụ Ninh đều biết, nhưng vì còn phải bảo vệ một người không thể động đậy nên cũng đành chịu, bọn họ có muốn chạy, nàng cũng hết cách, cho nên liền gật đầu một cái :” Bỏ đao xuống, các ngươi đi đi.”
Bốn người áo đen đã chạy, Dụ Ninh quan sát động tĩnh từ bụi cỏ, thấy không có gì liền biết những cung tiễn thru kia còn đang chờ đợi cơ hội.
"Thiếu gia, chúng ta về chùa." Nếu bọn chúng dự định giệt khẩu thì đi tiếp không chừng sẽ gặp thêm đánh lén, thà rằng cứ hồi đường cũ.
"Tìm chết!" Dụ Ninh đang nghĩ xem ngựa chết r thì kéo xe kiểu gì, bỗng thấy một tiếng thét chói tai, xoay người liền thấy Dương Tư nắm một mũi tên vọt tới.
Dụ Ninh nghiêng người tránh thoát, nhưng một mũi ám tiễn ( tên ẩn) theo sát, cũng do nàng khinh suất, đứng đúng nơi không gian hoạt động kém nên không tránh kịp mà ăn một mũi tên vào cổ.
Đầu tên chui vào da thịt, trước mắt choáng váng, Dụ Ninh còn chưa kịp nghxi cái gì thì cơn đau đã đánh úp đến mà gục xuống mặt đất.
. . . . . .
. . . . . .
Hình như nàng đã chết rồi.
Dụ Ninh trôi bồng bềnh giữa không trung, nhìn cỗ thân thể nằm trên giường, khó hiể.
Nếu nàng chết rồi, đáng lẽ nên về biển sao trời chứ sao vẫn dừng trong không gian này?
Dụ Ninh mở tay nhìn thân thể mờ mờ trong suốt, chẳng lẽ sau khi nhiệm vụ thất bại, thần hồn tan nát là vậy sao? Mặc dù chưa gặp qua tình trạng này nhưng đây chắc chắn không phải tan biến thần hồn trong truyền thuyết mà giống như Quỷ tu ở cấp thấp, thân thể mà người thường không nhìn thấy cũng không sờ tới được, bản thân cũng không chạ được vào bất kì thật thể khác.
Dụ Ninh cảm thụ Thức Hải, mấy nhiệm vụ vẫn phủ bụi xám xịt, không còn cơ thể mà vẫn phải tiếp tục hoàn thành công việc ?
Dụ Ninh  nhẹ nhàng bay xuống, muốn chạm vào thân thể kia nhưng tay lại xuyên thấu qua, đừng nói là động, đến cả nhiệt độ cũng chẳng cảm thấy được.
Mặc dù vậy, Dụ Ninh vẫn quyết tâm nằm xuống, tiến vào cái xác.
Hơn nửa nén hương ( 1 nén hương = 15p), chẳng có gì thay đổi.
"Thật là kỳ quái, nếu cứ mãi dưới tình trạng vậy thì ta phải ở thế giới này trong bao lâu?” Dụ Ninh lẩm bẩm tự nghĩ.
Nếu nàng đã biến thành như  này, Sở Cẩn không nhìn thấy nàng, cũng không nghe được lời nàng nói, hơn nữa, nàng cũng không thể ngăn cản hành động của nam chính, thế thì hoàn thành nhiệm vụ kiể gì, chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn hắn và nữ chính ở bên nhau, sau đó thất bại, thần hồn tan diệt.
Thật đúng là đén cả chết, hệ thống cũng không cho nàng được chết thoải mái .
"Sớm biết thế này, trước kia cố học mấy quyển công pháp Quỷ tu.”
Dụ Ninh thở dài một tiếng.
Bởi vì Tu Chân Giới khó có quỷ tu, hơn nữa nàng cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc bản thân sẽ nghèo túng đến mức chỉ có thể giữ trạng thái hồn phách như này nên cũng không thu thập loại công pháp ấy.
"Nhưng mà, làm sao Sở Cẩn có thể trốn thoát?”
Dụ Ninh bay loanh quanh phòng, đây cũng không phải phòng cũ của nam chính, chẳng lẽ sau khi nàng trúng tên thì có người đi qua cứu Sở Cẩn, tiện thể mang cả xác nàng về.
Nghĩ đến chuyện này, Dụ Ninh đột nhiên chú ý thấy trên cổ cái xác có một dấu vết mờ mờ, đầu mũi tên to tầm đầu ngón tay, hơn nữa lúc ấy, nàng có thể cảm nhận được cảm gíac da thịt bị xuyên thủng.
Để một vết thương như thế có thể khép lại đến tình trạng này thì ít cũng phải bảy ngày, chẳng lẽ nàng hôn mê bảy ngày mới chết?
Nhưng vết thương cũng đã  lành dần, nàng cũng không chịu vết thương trí mạng nào, sao có thể chết được? hay là nàng còn chưa chết , chỉ là hồn lìa khỏi xác?
Đang suy nghĩ, cánh cửa trước mặt đột nhiên mở ra, một gương mặt quen thuộc xuất hiện.
Dụ Ninh bị làn gió khi mở cửa đẩy ra xa hai mét, cảm giác không thể ổn định chính bản thân mình thật quá khó chịu, bóng dáng nàng dừng tại bình phong.
"Sở Cẩn?"
Dụ Ninh nhìn bóng lưng nam nhân kêu một tiếng, lúc cửa mở, nàng chỉ cảm thấy gương mặt kia có vài phần quen thuộc, nhưng chưa từng nghxi đây là nam chính.
Không chỉ là vì cảm giác, ánh mắt Dụ Ninh hướng về phía hai chân hắn :” Ngươi có thể đi?”
Trong lúc nàng hôn mê, chuyện gì đã xảy ra?
Dụ Ninh trôi dạt đến trước mặt hắn, quan sát toàn thân người đối diện.
Da vẫ trắng như vậy nhưng có thêm một tia nhân khí, tốt hơn rất nhiều so với cảm giác chết chóc  trước kia.
Vóc người cũng hơi béo lên, thân thể đầy đặn chút, mặt mày cũng bớt đi sắc nhọn.
Thứ thay đổi nhiều nhất có lẽ là ánh mắt của hắn, trước kia như một khoảng trống thì nay đã được lấp đầy bằng thật nhiều cảm xúc.
"Sở Cẩn, trông ngươi thật khủng bố.” Ỷ vào việc nam chính không nghe được, Dụ Ninh đến gần tai hắn nói.
Sở Cẩn không hay biết gì cứ thế đi về phía bên giường, cúi người hôn trán cái xác rồi mới nghiêng người ngồi xuống.
Mặc dù đã đi được, cũng trông giống người sống chút, nhưng cái tật ít nói vẫn chưa khỏi được.
Dụ Ninh nhìn góc tường, ngáp một cái.
Sở Cẩn đã ngồi đó xem thân xác kia được hơn một canh giờ rồi, ngoại trừ lông mi có chớp một chút, những bộ phận khác không xê dịch mảy may.
Chẳng lẽ trên mặt nàng có bản đồ kho báu…, nên nam chính có thể nhìn chằm chằm ba giờ chưa chán, Dụ Ninh bay đén trước mặt Sở Cẩn, quơ quơ thân mình :” Tên biến thái này.”
Nói xong, Sở Cẩn làm một động tác khiến Dụ Ninh vừa hãi vừa vui, hắn đưa tay ra, Dụ Ninh vốn tưởng hắn nghe được lời nàng nói, định bắt lấy nàng, nhưng hóa ra chỉ là đưa tay sờ đôi môi thân thể kia.
Sờ sờ một lúc, ngay sau đó lại xuyên qua Dụ Ninh, hôn lên .
Dụ Ninh nhìn gương mặt bất động kia, một cảm giác kì quái nảy lên trong lòng, mặc dù mỗi lần xuyên qua đều hợp nhất với thân thể nguyên chủ, nhưng ở thế giới này, vì nguyên chủ không giống bản thể của nàng cho lắm, hơn nữa nàng cũng không được soi gương mấy, nên theo nhận định của nàng, Sở Cẩn đang hôn một người khác.
Thế nhưng, hôn ai thì liên quan gì đến nàng, khi thấy sở cản ngậm lấy bờ môi kia, Dụ Ninh nghiêng mắt.
"Ta ra ngoài đi dạo một chút." Dụ Ninh coi như thông báo một tiếng, xuyên người qua cánh cửa.
Chỉ là, mới xuyên qua, còn chưa kịp nhìn quang cảnh bên ngoài thế nào đã cảm thấy có một lực hút, nhoáng một cái, cả người đã vào phòng.
"Không ra được?"
Dụ Ninh lại thử một lần, lại bị hút vào, chẳng biết vì sao , nàng nhìn chằm chằm vào cánh cửa.
Hay là trói địa linh ? ( theo mình nghĩ là một loại bùa phép vây khốn linh hồn)
Ngay lúc Dụ Ninh đang suy nghĩ, một tia sáng thoáng qua, nàng quay đầu nhìn về phía Sở Cẩn, hắn tự cắt ngón tay đặt gần phần ngực thân xác kia.
Dụ Ninh ngẩn người, đây là chiêu gì?
          Đến gần mới phát hiện tay hắn không đặt ở ngực mà là mảnh ngọc nhỏ trên cổ nàng.
Vốn tưởng sẽ nhìn thấy cảnh máu chảy tứ tung, không ngờ mảnh ngọc lại đang hấp thu hoàn toàn phần máu của nam chính.
Màu vốn dĩ của nó là màu đỏ, giờ đây lại càng nồng hơn, đén gần xem còn có thể nhìn thấy từng tia máu đỏ sậm lưu động bên trong.
Chẳng lẽ đây là ma vật gì đó? Dụ Ninh đưa tay chạm vào nó, khác với những thứ khác, nàng cảm thấy một tia độ ấm, nhưng ngón tay lại nhanh chóng lướt qua.
Tiếp tục xuyên qua ngón tay Sở Cẩn sờ lên mảnh ngọc, lần này Dụ Ninh không ấn xuống mà chri để hờ hờ phía trên, quả thật cảm nhận được một tia nhiệt độ.
"Chẳng lẽ ta chưa chết là nhờ nó?”
Nhìn mảnh ngọc hấp thu máu , Dụ Ninh lắc lắc đầu :” Không giống lắm nha.”
Bởi vì đổ máu mà sắc mặt Sở Cẩn lại biến về trạng thái bệnh trạng tái nhợt, đôi môi mím chặt cũng dần có một tia xanh mét.
Cóc lẽ mảnh ngọc đã hút no rồi, một giọt máu chảy ra rơi lên da thịt thân xác.
Tia máu đỏ nằm trên nền da thịt trắng nõn tinh tế, Sở Cẩn ngậm ngón tay, lại vùi đầu vào ngực thân xác, hút máu vào miệng.
Đôi môi tái nhợt dính chút màu đỏ, cùng với tròng mắt đen tràn đầy háo hức, nhìn thế nào cũng giống một tên tâm thần.
"Như vậy ngươi sẽ tỉnh, đúng không?"
Sở Cẩn vuốt ve khuôn mặt thân xác, giọng nói khàn khàn trầm thấp.
Dụ Ninh ngẩn người, chẳng lẽ nàng giữ được hình thái này là nhờ máu của Sở Cẩn? Chuyện này còn khó tin hơn so với việc mảnh ngọc kia có thể giữ mạng cho nàng.
Nghĩ vậy nhưng Dụ Ninh vẫn nhịn không được chạm vào mặt ngọc, đã không còn nhiệt độ. vì thế, nàng lại đụng vào bả vai Sở Cẩn, có một tia nhiệt độ.
Nghĩa là thứ nàng mới cảm giác được lúc nãy là nhiệt độ từ người Sở Cẩn? là vì hắn là người sống nên mới vậy, hay vì hắn là nam chính, trên người có thứ gì có thế cứu nàng?
Rất nhanh sau đó, Dụ Ninh đã có cơ hội khảo nghiệm suy nghĩ của bản thân, một nha hoàn gõ cửa, tựa hồ là nha đầu chuyên mang cơm đến.
Sở Cẩn nhường lối cho mấy người đi vào, Dụ Ninh tiện thể đụng vào, không thấy có bất kì thay đổi gì.
Xem ra vấn đề năm ở nam chính, Dụ Ninh bay đến chạm vào hắn, hình như càng ở gần thì nhiệt độ càng tăng.
Sau khi bọn nha hoàn lui ra, Sở Cẩn bưng một chén thuốc ngậm trong miệng, cúi xuống phần miệng của thân xác, mỗi lần còn nhân cơ hội dây dưa một phen, cũng không biết hắn ta mang tâm trạng gì khi thực hiện hành vi đó với một cái xác không hồn.
Cũng nhờ hành động này mà Dụ Ninh lại tiếp tục nhận ra một vấn đề, nếu còn được mớm thuốc , hơn nữa mấy canh giờ trôi qua, thân xác này cũng không có dấu hiệu cứng nhắc, có nghĩa là mặc dù không có linh hồn nhưng đây vẫn chưa phải là một thi thể?
Dụ Ninh lại gần quan sát cẩn thận mũi và phần ngực thân xác, mặc dù động tĩnh cực nhỏ nhưng vẫn có hô hấp , vẫn có nhịp tim, không còn linh hồn mà nó vẫn sống được?
Từ khi nàng biến thành hồn phách tới giờ, dường như chưa có một chuyện gì diễn ra một cách bình thường.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.