Con Rể Quyền Quý

Chương 2917:




Chương 2917

Y Ngọc Điệp hừ lạnh một tiếng: “Không phải tôi đã nói là gọi ông ta tới rồi sao? Hoàng Trạch Minh này lại dám lên mặt với tôi hả?”

Nhìn thấy Y Ngọc Điệp hơi tức giận, vệ sĩ cười hỏi: “Vậy giờ có nên đi bắt ông ta không?”

“Không cần đâu” Y Ngọc Điệp xua tay: “Dù gì cũng là bạn cũ, cứ bắt ông ta tới đây thì kỳ quá, nếu ông ta muốn lên mặt thì lần này cứ chừa cho ông ta chút mặt mũi đi, chuẩn bị xe đi, tôi đi tìm ông tai”

Ở tầng dưới của khách sạn Cảnh Thiên có đậu một chiếc xe thương vụ cao cấp của nền văn minh tâm trái đất, từ thân xe đến nội thất, mọi thứ đều làm từ vật liệu cao cấp, Y Ngọc.

Điệp đeo kính râm đội mũ che nắng, dưới sự hộ tống của vệ sĩ, ngồi vào xe.

Xe chạy ổn định, tất cả những con đường nơi xe Y Ngọc Điệp đi qua đều được bật đèn xanh, không gặp bất kỳ trở ngại nào, đây là chính là địa vị của Y Ngọc Điệp ở thành Bắc Hà.

Trên tầng cao nhất của khách sạn Cảnh Thiên là căn phòng sang trọng đang giam giữ Từ Vy, hai tên vệ sĩ nhàn nhã ngồi một bên, loại công việc này căn bản là quá dễ dàng, lúc hai người mở máy liên lạc định lướt mạng xã hội để giết thời gian, cửa phòng đang đóng chặt đột nhiên mở ra.

Hai người giật mình đồng thời nhìn về phía cửa phòng, chỉ kịp thấy một bóng đen lướt qua, đã lập tức ngất đi, không còn biết gì nữa cả.

Người tiến vào phòng là Trương Thác.

Trương Thác nhìn Từ Vy đang quỳ ở đó, anh bước tới.

Từ Vy nhìn thấy Trương Thác, sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Sao lại là anh!”

Cùng lúc đó, Từ Vy thấy áp lực vô hình đang chèn ép cô đã biến mất, cô đột ngột đứng dậy và lùi lại.

Từ Vy thấy Trương Thác vẫn nhìn mình, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, hai tay vô thức đưa ra bảo vệ thân thể: “Tôi cảnh cáo anh, anh đừng có tới đây!”

Trương Thác nhún vai, thản nhiên ngồi lên ghế sofa trong phòng, cầm lấy trái cây đắt tiền trong đ ĩa hoa quả trên bàn trà bỏ vào miệng, căn một miếng rồi nói: “Tôi sẽ không tới đó đâu, tôi muốn hỏi cô vài chuyện, cô trả lời xong thì có thể về với anh cô.”

Nghe Trương Thác nói vậy, Từ Vy đột nhiên sững sờ.

“Tôi chẳng có hứng thú với cô” Trương Thác cười cười: “Tôi thích phụ nữ trưởng thành, cô ấy hả, quá ngây thơ, chẳng thú vị gì hết”

“Anh!” Vẻ tức giận bất giác hiện lên trên mặt Từ Vy, bất kỳ người phụ nữ nào bị người khác nói không hứng thú thì trong lòng cũng có phần không vui, bất kể là trong tình huống nào đi chăng nữa.

“Được rồi, chuyện tôi hỏi cô nghe cho kỹ” Trương Thác tiếp tục nói, với lời nói vừa rồi của Trương Thác khiến tâm trạng Từ Vy đã ổn định không ít.

Cùng lúc đó, chiếc xe thương vụ sang trọng dừng lại bên ngoài nhà Hoàng Trạch Minh, tài xế xuống xe mở cửa, Y Ngọc Điệp xuống xe trong sự hộ tống của hai tên vệ sĩ chí tôn.

Bên ngoài nơi ở của Hoàng Trạch Minh, có tám người hầu đứng thành hai hàng, lúc này tất cả đều quỳ xuống để nghênh đón Y Ngọc Điệp.

Như một nữ hoàng, Y Ngọc Điệp được tám người quỳ gối chào đón, bước vào nhà Hoàng Trạch Minh.

Trong phòng khách, Hoàng Trạch Minh đã sớm pha sẵn ấm trà, đợi Y Ngọc Điệp đến.

“Hoàng Trạch Minh, cái dáng vẻ này của ông cũng được lắm, đây là ông đang muốn tôi tự đến mời ông hả?” Y Ngọc Điệp ném áo nhung trắng trên người xuống, vệ sĩ lập tức đỡ lấy.

Hoàng Trạch Minh cười khổ, không lên tiếng.

“Hoàng Trạch Minh! Ông thật to gan!” Một vệ sĩ khác của Y Ngọc Điệp lập tức mở miệng la hét: “Cô chủ nhà tôi đang hỏi ông đấy, ông không nghe hả!”

Khi vệ sĩ Y Ngọc Điệp khiển trách Hoàng Trạch Minh, trông rất thành thục, đây hiển nhiên là vẻ quen tay hay làm mà.

Hoàng Trạch Minh lắc đầu, đưa tay ra làm động tác mời: “Y Ngọc Điệp, cô ngồi trước đi”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.