Con Rể Quyền Quý

Chương 2904:




 

Chương 2904

Đây là khái niệm gì? Đừng nói là có thực lực mạnh như thế, chỉ cần mười nghìn dã thú có thân thể cao mười mét cũng khiến cho chân người ta sợ run lên.

Tôn chủ Thiên Nhã Trúc hít sâu một hơi nói.

“Hai người chờ ở đây, nếu như dám bày ra chiêu trò gì, đừng trách tôi ra tay tàn nhãn”

Sau khi nói xong, Thiên Nhã Trúc hướng về phía Trương Thác chào hỏi rồi rời đi mật thất.

Chờ sau khi Thiên Nhã Trúc hoàn toàn rời đi, Trương Thác mới nhìn sang ông lão.

“Được rồi, người cũng đã đi, tin tức giả dối đó không cần thiết phải nói tiếp, nói mấy lời thật đi”

“Tôi không hiểu” Ông lão lắc đầu.

“Những gì mà tôi biết, tôi đều đã nói rồi”

“Thật ư?” Trương Thác ngồi xổm xuống, trên mặt mang theo ý cười.

“Cổ Lực Đơn thật sự muốn gi ết chết Cổ Cơ ư? Nếu như vậy, chỉ dựa vào thực lực của hai người, căn bản là không thể trốn thoát được sự đuổi giết của Hắc Hổ kia? Nếu như tôi đoán không sai, quan hệ giữa Cổ Cơ và Cổ Lực Đơn cũng không đơn giản như vậy đúng không, để tôi đoán thử nhé, các người là do Cổ Lực Đơn đặc biệt đưa đến chỗ tôi?”

Lúc Trương Thác nói chuyện, ánh mắt anh vẫn luôn nhìn ông lão kia, nhưng khi anh nói câu cuối cùng, ánh mắt đột nhiên nhìn về phía Cổ Cơ, cái nhìn này lập tức bắt được tia hoảng sợ lóe lên trong mắt Cổ Cơ.

Trương Thác lăn lộn trong xã hội này đã nhiều năm như thế, kinh nghiệm xã hội và sự từng trải của anh hoàn toàn không phải là thứ Cổ Cơ có thể so sánh được, cho dù Cổ Cơ muốn che giấu nhưng ở trước mặt Trương Thác, sao có thể giấu được chứ?

Ông lão cũng chú ý đến biểu hiện của Cổ Cơ, đối với dáng vẻ này của Cổ Cơ, ông ta cũng không thể nói gì, dù sao phong cách hành động của người thanh niên trẻ tuổi trước mặt này, thật sự quá cao tay. Mỗi một câu anh nói đều đang xây dựng nên một bầu không khí, mỗi một ánh mắt của anh đều vô cùng sắc bén, dù cho là chính mình khi đối đầu với người trẻ tuổi này đều phải cẩn thận, càng đừng nhắc đến Cổ Cơ.

Sau khi nhìn thấy sự hoảng sợ lóe lên trong mắt Cổ Cơ, nụ cười trên mặt Trương Thác càng thêm sâu hơn.

“Cổ Lực Đơn mới tới tìm tôi, anh ta nói với tôi một câu, nói trên người của tôi có hương vị của vực sâu, câu nói này đối với anh ta mà nói, có lẽ chỉ là một câu râu ria mà thôi, thậm chí chỉ là khiến cho chính bản thân tôi càng thêm hiếu kỳ về vực sâu, nhưng trong này lại có một sơ hở, nếu như anh ta đã có thể biết trên người của tôi có hương vị của vực sâu, sao hai người lại không biết? Chẳng lẽ lúc hai người phát giác ra có thể tôi và vực sâu kia có quan hệ, còn có thể bình tĩnh tự nhiên như thế? Vì thế, hoặc là hai người nói dối với tôi, hoặc là Cổ Lực Đơn nói dối tôi, nói dối trên người tôi có hương vị vực sâu, mà loại nói dối này, đối với Cổ Lực Đơn mà nói cũng không có ý nghĩa gì, không đúng à?”

Câu nói này của Trương Thác khiến cho ông lão rơi vào trong trầm mặc.

“Cổ Lực Đơn bảo các người tiếp cận tôi, mục đích là gì đây?” Trương Thác chất vấn.

Ông lão trầm mặc không nói, Cổ Cơ cúi thấp đầu, cũng không dám tiếp tục nhìn Trương Thác nữa.

“Nếu như các người đã không nói, vậy để tôi thử đoán xem sao nhé, Cổ Lực Đơn không giết các người, trong chuyện này chỉ có ba nguyên nhân mà thôi, hoặc là các người là thuộc hạ của Cổ Lực Đơn, điểm này rất dễ lý giải, đồng thời cũng có chút khó lý giải, nếu như các người thật sự là người của anh †a, Cổ Lực Đơn cũng sẽ không đặc biệt đến tìm tôi như thế, đến nói chuyện liên quan đến hai người, hoặc là Cổ Lực Đơn không muốn giết, nhưng không muốn giết các người lại để Hắc Hổ đuổi giết hai người, điều này cũng không hợp lý, vậy thì chỉ có một khả năng, anh ta không cách nào tự mình ra tay giết, Hắc Hổ cũng không được, thú nhân còn lại không thể gi ết chết các người hoặc là căn bản cũng không biết rõ, cho nên anh ta muốn mượn tay của tôi gi ết chết các người đúng không? Vì thế anh ta mới cố ý muốn nói cho tôi biết trên người của tôi có hương vị của vực sâu, trên thực tế đây chẳng qua là đang lừa dối tôi xuống tay với hai người, nói cho tôi biết, tất cả là vì cái gì?”

Ông lão vẫn không nói như cũ, Cổ Cơ cúi thấp đầu xuống, cũng không để Trương Thác tiếp tục năm được thêm chút tin tức nào.

“Được thôi, nếu các người đã không muốn nói, tôi cũng không ép hỏi” Trương Thác khẽ gật đầu đứng dậy nhìn về phía Cổ Cơ đang cúi đầu, nhẹ giọng lên tiếng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.